Kim quang tụ vào bên trong đường hầm, trên đỉnh đầu chúng tôi, đột nhiên vang lên tiếng va đập rất lớn, hơn nữa còn có tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ, nghe rất xé ruột xé gan, cái này có cảm giác giống như có một nữ quỷ đang giãy dụa trong tiếng tụng kinh của hòa thượng, tuy tôi hoàn toàn không hiểu gì về kinh văn này, lúc này Bàn Tử nói: "Cái kinh đang niệm này là kinh gì thế?"
"Đến anh còn không biết thì hỏi tôi làm gì?" Tôi nói với Bàn Tử.
Nói xong câu nói này, tôi đột nhiên nhớ đến, anh trai đã dặn dò bảo tôi là phải rời đi ngay, không được quay đầu lại, vốn dĩ tôi đang muốn nói với Bàn Tử, nhưng mà sau đó tôi lại không muốn nói nữa, bởi vì tôi không muốn đi, lao tâm khổ tứ trăm cay nghìn đắng mới đến được đây, kịch hay vừa mới bắt đầu mà đã phải đi rồi sao? Sau khi máu của tôi được bôi lên khúc xương màu vàng đó thì cũng bị biến thành màu vàng, điều này đã đủ chứng minh rằng khúc xương màu vàng này có mối liên hệ với tôi, điều này càng khiến tôi không muốn rời khỏi nơi này.
Bên kia thì Na Đa đang cật lực khuyên Lưu Khai Phong rời đi, nhưng thật ra lần này Lưu Khai Phong chính là muốn liều một phen, đương nhiên ông ta sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy rồi, cho dù là có đi thật, thì cũng không phải là bây giờ, bởi vì theo như tình hình hiện nay, ngoài việc mấy hòa thượng này bắt đầu niệm kinh, ở trên lầu có một nữ quỷ đang điên cuồng kêu gào ra thì những thứ khác không có gì bất thường.
Tôi không còn để ý đến Lưu Khai Phong nữa, nhưng có căn dặn nhóm người của râu quai nón trông chừng kĩ ông ta, tránh việc ông ta thật sự là chó cùng rứt giậu vào lúc này, còn tôi với Bàn Tử, thì ở bên này nhìn chằm chằm vào bốn lạt ma đang tụng kinh.
Kinh văn mà lạt ma niệm hình như là rất dài, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy lạt ma niệm kinh ở ngoài đời thực, vậy mà thật sự có thể nhả ra được kinh văn màu vàng, từ đó có thể thấy, bốn vị Lạt ma này đúng thật là cao nhân đắc đạo của Mật tông Tây Tạng, ngay vào lúc tôi đang lắng nghe mấy vị Lạt ma này niệm kinh, đột nhiên tôi cảm thấy mình rất buồn ngủ, dường như kinh văn này có tác dụng thôi miên, kiểu cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến một cách mãnh liệt giống như dời non lấp biển, gần như chỉ trong chớp mắt, tôi cảm thấy mình giống như đã rơi vào giấc mộng.
Trong lúc đang mơ mơ hồ hồ, kinh văn kia hình như đã dẫn tôi vào trong một thế giới khác, đây là một thế giới trắng xóa mênh mông, xung quanh toàn là mây mù, giống như đang ở trong tiên cảnh vậy. Bởi vì biết rằng đây là mơ, cho nên tôi không hề sợ hãi, thậm chí tôi còn có một cảm giác kì lạ, tôi cảm thấy trong biển mây mù này có một người đang đợi tôi đến, hơn nữa đã đợi rất lâu rất lâu rồi, ngoài ra người này cũng cho tôi một cảm giác rất quen thuộc.
Tôi từ từ dò dẫm trong biển mây mù này, cuối cùng, hình như là ở tận cùng của biển mây, tôi nhìn thấy có một người đang ngồi trên một chiếc long kỷ bằng vàng, cả người ông ấy khoác chiến bào màu hoàng kim, chiến bào rách nát, phía trên toàn là vết máu, trong tay ông ấy cầm một thanh kiếm dài, trên thanh trường kiếm này còn đang có máu nhỏ xuống dưới, mũi của trường kiếm cắm xuống đất, ông ấy nắm lấy chuôi kiếm, giống như là đang ngủ.
Ông ấy có thân hình cao to, vô cùng cường tráng, mặc dù là đang ngồi, mặc dù là bây giờ giống như đang ngủ, nhưng vẫn cho tôi cảm giác là một chiến thần tuyệt thế.
"Ông là ai?" Tôi hỏi.
Ông ấy không hề trả lời tôi.
"Ông đang ngủ à? Hay là chết rồi?" Tôi lại hỏi.
Ông ấy vẫn không hề trả lời tôi.
Vì để nhìn ông ấy được rõ hơn, tôi mon men tiến lại gần chỗ ông ấy, đến gần ông ấy hơn một chút, ngay vào lúc tôi bước đến bên cạnh ông ấy, ông ấy đột nhiên giơ kiếm lên, thanh trường kiếm đó ngay lập tức chắn ngay phía trước mặt tôi, còn ông ấy thì từ từ ngẩng đầu lên, ngay vào lúc tôi mở to mắt muốn nhìn xem rốt cuộc ông ấy có dáng vẻ thế nào, tại sao tôi lại có cảm giác thân thuộc đến vậy, thì đột nhiên mây mù biến mất, ngay cả chiếc long kỷ mà ông ấy đang ngồi cũng đồng thời biến mất, ở trên đỉnh đầu của tôi, bắt đầu xuất hiện một trời sao bao la, trên bầu trời sao này, sấm vang chớp giật.
"Diệp Tử! Diệp Tử? Cmn lúc này mà cậu còn ngủ à?" Lúc này, bên tai tôi truyền đến giọng nói của Bàn Tử, việc này khiến tôi ngay lập tức tỉnh lại khỏi giấc mộng, tôi định thần nhìn lại, phát hiện bốn vị hòa thượng đang tụng kinh này, trên người họ bắt đầu nứt nẻ, da dẻ dần dần nứt ra, thậm chí còn chảy cả máu ra ngoài. Thông qua những vết nứt đó, tôi có thể nhìn thấy được cả máu thịt và xương cốt màu trắng của họ.
"Chúng ta rút lui mau! Mực nước dâng lên rồi, nước từ trong cái hồ ở tầng một đã trào ra ngoài, sắp sửa nhấn chìm nơi này rồi!" Lúc này râu quai nón nói một cách gấp gáp.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận