Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 180: Mùi Của Người Chết (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-01 11:16:13
Sau đó, Trần Đông Phương nói với Lý Thanh: "Cậu vào đây."
Sau đó ô·n·g ấy nháy mắt với tôi và nói: "Ra ngoài nói chuyện đi."
Khi ra ngoài, mỗi người châm một điếu thuốc, Trần Đông Phương nói: "Cậu đã thấy tình hình rồi đó, mắt của lão tứ quả thực bị hổ làm bị thương, không biết hổ từ đâu đến. Cậu đừng tò mò, con hổ đó đã chết rồi, người cứu ông ta lúc đó chính là chồn vàng, nên lão già một mắt đã thờ cúng chồn làm thần núi, và đám chồn cũng không ra khỏi núi, chúng cũng rất vui vẻ xem ông ta như người canh giữ, nhiều năm nay, cả cái Phục Địa Câu này có bất cứ động tĩnh gì đám chồn vàng cũng nắm rõ, tất cả nhờ vào ông ta. "
"Chú biết vậy, chú còn bảo vệ ông ta?" Tôi nhìn Trần Đông Phương nói.
"Đánh chó thì phải nhìn mặt chủ, nếu là đám thú khác tu luyện thành tinh thì cũng thôi, nhưng cứ lại là đám chồn này, cậu cứ hỏi Bàn Tử là sẽ biết. Tên béo này cũng to gan lắm, không phải tôi nói chứ, người đứng sau lưng cậu ta mà biết cậu ta kiếm chuyện với chồn vàng, thể nào cũng sẽ mắng cậu ta." Trần Đông Phương nói.
Tôi còn muốn nói nữa, nhưng Trần Đông Phương ngắt lời tôi và nói: "Tôi có thể thuyết phục ông ấy dẫn các cậu vào núi. Nhưng các cậu nhất định phải quay lại trước đêm trăng tròn. Lúc đó ở Phục Địa Câu sẽ xảy ra chuyện lớn."
Nói xong, Trần Đông Phương không cho tôi cơ hội nói chuyện, đi thẳng vào trong, bước t·ớ·i đỡ lão tứ một mắt không đứng dậy được, nhẹ giọng nói: "Chú Tư, cháu đến muộn, để chú phải chịu khổ rồi"
Cho dù vừa rồi là Trần Đông Phương cứu lão già một mắt, thậm chí còn xém trở mặt với Bàn Tử, nhưng vẫn gọi ông ta chú tư một cách kính trọng. Thái độ ông ta đối với Trần Đông Phương cũng cố chấp không kém, trực tiếp hất tay Trần Đông Phương và nói: "Các cậu mau cút khỏi đây!"
Bàn Tử cười khúc khích, và tôi trừng mắt nhìn anh ta, ý bảo anh ta đừng làm như vậy.
Bên kia Trần Đông Phương cũng không tức giận mà nói: "Chú tư, chú có thể vào núi nói cháu là cháu trai của Trần Thiên Phóng. Hai người này là bạn của cháu, chàng trai trẻ này chính là con trai của Diệp Thiên Hoa năm đó, xem thử Hoàng Đại Tiên có muốn gặp họ hay không."
Lão già một mắt vẫn có vẻ cố chấp, Trần Đông Phương nói tiếp: "Nếu đến lúc đó Hoàng Đại Tiên vẫn không muốn gặp, cháu sẽ chịu trách nhiệm đuổi bọn họ đi."
Lão già một mắt nhìn Trần Đông Phương, sau đó nhìn tôi và Bàn Tử, cuối cùng gật đầu nói: "Bọn họ đã giết sứ giả, phải trả giá cho điều đó."
"Cự thể như thế nào, phải gặp Hoàng Đại Tiên mới biết được." Trần Đông Phương nói.
Lão già một mắt cuối cùng cũng gật đầu, ông ta không cần mang theo gì cả, đang định chuẩn bị lên núi thì bị Bàn Tử chặn lại ở cửa, nói: "Trần Đông Phương, ông kêu ông ta đi là đi sao, ông ta đi rồi không quay lại, điều này đúng ý ông rồi?
Trần Đông Phương nhìn thoáng qua Bàn Tử nói: "Ông ta sẽ không làm như vậy."
"Thành thật mà nói, ngay cả ông, Bàn Gia tôi cũng không tin, đừng nói la fông ta." Bàn Tử nói.
"Vậy cậu nói xem chúng ta nên làm thế nào?" Trần Đông Phương trừng mắt nhìn Bàn Tử.
Bàn Tử nắm lấy tay lão già một mắt, rút con dao găm trên thắt lưng của tôi ra,rạch vào tay lão già một mắt, sau đó lấy một lá bùa màu vàng hứng máu đang chảy ra từ tay ông ta, cuối cùng buông tay và nói: "Đi đi, mạng của ông đang ở trong tay tôi. Nếu ông không quay lại, Bàn Tử tôi sẽ đốt bùa, đảm bảo ông sẽ hồn xiêu phách tán."
Lão già một mắt hung tợn trừng mắt nhìn Bàn Tử, ánh mắt này như muốn giết chết Bàn Tử, nhưng lão vẫn chắp tay chạy về phía sâu trong núi, ngay khi lão già một mắt rời khỏi, phía chúng tôi vì chuyện vừa xảy ra có chút xung đột nên có phần ngại ngùng, nhưng bộ dạng Bàn Tử vẫn như không có gì xảy ra.
Lúc này Trần Đông Phương đi tới nói: "Bàn Tử, cậu rất không phục đúng không? Vừa vào cửa cậu đã kết luận ông ta giết người, có phải cậu ngửi thấy mùi của người chết, nên cho rằng ông ta đã giết người?"
Sau khi nghe xong, Bàn Tử nhìn Trần Đông Phương với vẻ mặt kỳ quái.
Tôi không biết tại sao Trần Đông Phương lại đột nhiên nói điều này.
Trần Đông Phương cười lạnh nhìn về phía Bàn Tử nói tiếp: "Bây giờ cậu ngửi lại xem, còn có mùi của người chết không?"
Bàn Tử ngửi một cái, sau đó ngửi quần áo trên người mình, sau đó toàn bộ sắc mặt đều xanh mét.
"Năm đó anh Thiên Hoa rõ ràng nói với tôi rằng, lão tứ một mắt đã chết ở trong núi lúc đ·a·n·g làm người dẫn đường cho anh ta." Trần Đông Phương chậm rãi nói.
Những lời này khiến tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Bình Luận

0 Thảo luận