Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Bởi số lượng người của chúng tôi rất đông lại không dễ liên lạc nên đến nơi này từ khá sớm. Lúc chúng tôi đang đợi thì người của lão Lưu và Đường Nhân Kiệt cũng từ từ đi tới ven sông, sau đó Trần Đông Phương, Lý Thanh cùng cái người thần bí A cũng tới nơi này. Nhìn thấy A và Trần Đông Phương tôi cảm thấy quá phục cái ý chí của bọn họ. Cô gái hỗn thế ma vương kia đến tám chín phần chắc chắn là ở trong tay Trần Thạch Đầu, cũng là tế phẩm mà đêm nay Trần Thạch Đầu cúng tế cho Hà thần. Nói Trần Đông Phương thì cũng thôi đi, nhưng cô gái đó là con gái ruột của cái người tên A kia, lẽ nào ông ta có thể nhịn được? Là do tin tưởng vào Bàn tử, hay là chính ông ta cũng không cách nào quản nổi nha đầu nhà mình?
Đám người bên A nhìn thấy tôi và Bàn tử thì đứng từ xa vẫy tay chào hỏi, đám người lão Lưu còn đưa cho bọn họ ba cái ghế để ngồi. Cuối cùng A, Trần Đông Phương mấy người tai to mặt lớn thực thụ cùng ngồi chung với nhau. Nhìn bọn họ dáng vẻ vô cùng bình thản giống như người đến xem kịch vậy, điều này khiến tôi đột nhiên có dự cảm không lành. Nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bọn họ cùng thuộc một đẳng cấp, mà đám người chúng tôi mà nói thì quả thực không được bọn họ để vào mắt. Thứ trong mười hai hang quỷ là thứ bảo vật vô giá có thể khiến rất nhiều người động lòng, thứ như vậy thực sự để bọn tôi tranh còn họ chỉ ngồi xem kịch sao?
Dù sao thì tiền đề của việc cạnh tranh công bằng cũng phải là những người có sức mạnh thực lực tương đương.
Bàn tử nhìn tôi, trong thời gian dài tiếp xúc với anh ta hai người chúng tôi đã hình thành sự ngầm hiểu. Anh ta bước tới đưa tôi điếu thuốc, hai chúng tôi châm lửa, sau đó lặng lẽ nhìn đám người A và lão Lưu. Bàn tử nói: "Thực ra cậu không cần xem thường bản thân, nhìn xem thực lực của ông nội cậu, ông ấy là người trong quỷ đạo, lại là Thành Hoàng bản địa, có thể thấy ông ấy cũng là người có vai vế trong quỷ đạo. Cậu không nghe A nói sao, năm đó cha cậu đắc tội khiến nhiều người phẫn nộ, bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể bảo ông nội cậu chấp hành quy định của quỷ đạo mà thi hành gia pháp, thực ra bọn họ cũng rất kiêng kỵ quỷ đạo. Còn cả anh trai cậu nữa, anh ta không chỉ là một người giỏi võ bình thường, nếu Bàn tử tôi đoán không sai thì cái nhà họ Tôn mà anh cậu qua ở đó cũng là một gia tộc bí ẩn. Cậu chưa từng tiếp xúc qua người ở những tầng lớp như vậy, những người ở địa vị đó có quyền lực rất lớn, nhưng mọi người đều có thực lực, cho nên những điều cấm kỵ lại càng nhiều. Không ai mạnh hơn ai bao nhiêu, nói đến cái chết thì mỗi người cũng chỉ có một cái mạng, ai sợ ai chứ?"
"Quỷ đạo lợi hại thế à?" Tôi nhìn Bàn tử hỏi, anh ta luôn đánh giá rất cao quỷ đạo, nhưng tôi cũng chưa từng hỏi kỹ, chỉ nghe anh ta nói truyền nhân của quỷ đạo rất ít.
"Lợi hại chứ, cực kỳ lợi hại. Diệp tử, đợi cho cái đèn trời của cậu được thắp lên, cậu có thể gặp gỡ tiếp xúc biết được càng nhiều thứ. Bàn tử tôi kể cho cậu một đoạn lịch sử là cậu hiểu rõ quỷ đạo đáng sợ đến mức nào." Bàn tử nói.
"So với sư môn của anh thì thế nào?" Tôi hỏi câu hỏi vừa bất chợt nảy lên trong đầu.
"Trước kia thì cũng ngang hàng ngang vế, nhưng qua năm nghìn năm trải qua những vận đổi sao dời chưa từng có, sư môn của tôi đã chậm mất một nhịp. Nếu như không phải quỷ đạo ẩn giấu quá nhiều bí mật, thì hiện giờ chắc chắn là môn giáo đứng đầu trong thiên hạ không phải bàn cãi." Bàn tử nói.
Tôi nghe mà có chút phấn khích nói với Bàn tử: "Giờ vẫn sớm, anh kể một chút đi."
"Cậu đã nhìn thấy cổ miếu trên núi rồi, cũng nghe Trần Đông Phương nói quỷ đạo ở Thần Nông Giá đã chặt đầu các vị thần, cho nên có thể nói Quỷ đạo đối nghịch với thần linh. Trong suốt quá trình lịch sử, các triều đại nối tiếp nhau hoặc là trọng Đạo hoặc là trọng Phật, sau này Phật và Đạo dường như không còn phân biệt nữa. Các vị quân vương đều rất tôn kính thần, cậu nghĩ xem làm gì có hoàng đế nào không kính trọng các vị thần mà chỉ coi mình là trên hết, thật đại bất kính, thậm chí còn hủy diệt thần phật trên thế gian, làm vậy có được không?" Bàn tử nói.
Tôi có ngốc thế nào thì cũng là sinh viên đại học. Câu nói này của Bàn tử khiến tôi lập tức thức tỉnh, phút chốc máu trong cơ thể tôi bị cái suy nghĩ này làm cho sôi sục lên, tôi nhìn anh ta nói: "Phá Tứ Cựu."
("Phá Tứ Cựu" là một phong trào xã hội cực đoan diễn ra ở Trung Quốc trong thời kỳ "Cách mạng Văn hóa", trong đó đặc biệt đề cập đến việc tiêu diệt tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ và thói quen cũ. Phong trào này bắt đầu từ năm 1966 và kéo dài đến năm 1978. Mục đích ban đầu của nó là tạo ra và hình thành những ý tưởng, văn hóa, phong tục, tập quán mới trong quần chúng nhân dân nhằm thúc đẩy tiến bộ và phát triển xã hội. Tuy nhiên, trên thực tế, phong trào này nhanh chóng phát triển thành hành động hủy diệt thảm khốc, gây thiệt hại lớn cho văn hóa và lịch sử truyền thống Trung Quốc.)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận