Ông ta đứng dậy "rất ngoan ngoãn" đi theo chúng tôi vào nhà, lúc này mẹ tôi và Hàn Tuyết đã dậy, tuy nhiên họ cách nhân vật thần thoại huyền thoại này một khoảng cách xa, nhìn mà không đến gần, tôi đứng dậy rót một tách trà cho Xi Vưu. Sau đó, tôi và Bàn Tử rất ngượng khi ở trước mặt ông ta, ngay cả Bàn Tử vốn là người luôn nói nhiều và không ngại người lạ, nhưng cũng cảm thấy ngượng ngùng trước mặt Xi Vưu.
Xi Vưu không từ chối trà của tôi, ông ta cầm cốc uống một cách chậm rãi.
Tôi liên tục ra hiệu cho bàn Tử nói chuyện với ông ta, cuối cùng Bàn Tử không còn cách nào khác, cắn răng nói với Xi Vưu: "À này, đại ca, nên gọi ông thế nào đây?"
"Cứ gọi tôi theo ý các người là được." Xi Vưu cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói của ông ấy rất rõ ràng, chỉ cần nghe giọng nói này, bạn sẽ có cảm giác người này rất sảng khoái, chứ không phải hình ảnh ác quỷ trong phim ảnh và truyền hình.
"Aiz, cuối cùng ông cũng lên tiếng. Chuyện là thế này. Chuyện có hơi phức tạp, đối với chúng tôi mà nói, ông là người đến từ hàng nghìn năm trước, ông bị mắc kẹt dưới dãy núi tuyết ở Tây Tạng quá lâu rồi, có rất nhiều chuyện ông không biết. Thời đại ngày nay đã khác xưa, ông có nhìn thấy thứ ở trên đầu mình không? Thứ này được gọi là bóng đèn. Trong xã hội ngày nay, chúng tôi không còn ủng hộ việc dùng vũ lực nữa. Bây giờ không cần phải tranh giành lãnh thổ, 56 dân tộc, 56 loài hoa, 56 anh chị em giờ là một nhà." Bàn Tử nói những lời vô nghĩa.
Nghe xong những gì anh ta nói, như đàn gãy tai trâu, khiến tôi khó mà nhịn cười được. Sau khi Bàn Tử nói xong, Xi Vưu gật đầu nói: "Tôi đã biết hết rồi."
"Tôi biết mà, đúng là không gì giấu được ông, dù sao ông cũng là thần." Bàn Tử cười nói.
Khi Bàn Tử nói điều này, tôi càng trở nên xấu hổ hơn. Cuối cùng, tôi thực sự không muốn nghe Bàn Tử tiếp tục cuộc trò chuyện đáng xấu hổ này nữa, tôi liền nói: "Ông có thể kể cho chúng tôi nghe vài điều về tôi không? Và về cha tôi, về thế giới mà ông đến."
"Tôi không nhớ rõ nữa, tôi chỉ nhớ tôi là người hầu của Thiên Tôn, và hơi thở của cậu giống với Thiên Tôn." Xi Vưu nói đến chuyện này, ánh mắt trở nên rất mơ màng.
"Không nhớ rõ?" Bàn Tử cau mày hỏi.
"Nếu không phải tôi cảm nhận được hơi thở Thiên Tôn, có lẽ tôi đã chết rồi. Hai người kia đến thế giới này, họ muốn quay trở lại, bởi vì ở thế giới này, bọn họ phải tuân theo quy luật của thế giới này. Phải sinh lão bệnh tử, tôi không còn nhiều thời gian để sống nữa" Xi Vưu nói.
"Hả? Không phải chứ?" tôi nói.
Xi Vưu gật đầu nói: "Nhưng tôi vẫn có thể giết người đó cho cậu."
"Không, không quan trọng. Quan trọng là ông đã quên hết mọi thứ rồi? Về Diệp Tử? Về ông? Ví dụ như mục đích của ông từ thế giới kia đến thế giới này." Bàn Tử không cam tâm hỏi.
"Tôi chỉ nhớ lúc đó cơ thể của Thiên Tôn có một số vấn đề, ngài ấy nhờ tôi đến đây để giúp ngài ấy tìm một thứ gì đó. Thứ đó tên là linh thai Côn Luân, là thứ được ngưng tụ từ long mạch của rồng Côn Luân." Xi Vưu nói.
----Theo Xi Vưu nói, trí nhớ của ông ta về thiên giới không nhiều, điều duy nhất ông ta nhớ được Thiên Tôn là người mạnh nhất trong thế giới bất tử, tuy nhiên, người đó vẫn tìm kiếm sự đột phá khi là người mạnh nhất, xuất hiện vấn đề do tu luyện, và liều thuốc tốt nhất để chữa khỏi vấn đề này là linh thai Côn Luân ở thế giới loài người, nên ông ta đến thế giới này chỉ vì mục đích này.
Những chuyện xảy ra sau đó, chúng tôi đã biết. Ông ta bị tộc Hiên Viên ở đây đánh trọng thương, bị giam cầm dưới dãy núi tuyết Tây Tạng hàng nghìn năm.
"Nếu không phải thân thể Thiên Tôn có vấn đề, không ai có thể làm tổn thương ngài ấy." Xi Vưu nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận