Người dịch: Đuông dừa
.
Tôi căng da đầu lặng lẽ bước tới, đối với nhân vật tầm cỡ cũng là sư phụ của Bàn tử thế này tôi quả thực không biết xưng hô sao cho phải, lại càng không biết chào hỏi như nào cuối cùng chỉ đành học theo cách của ông ấy mà chắp tay hành lễ. Hà chân nhân mỉm cười nhìn tôi nói: "Tuy rằng cậu không có võ công thâm hậu gì nhưng Diệp Giang Nam đã giữ cho cậu một tấm lòng trong sáng. Dùng chân tình đối đãi người khác là đạo căn bản của việc làm người. Năm đó khi tôi mới nhập môn sư phụ đã từng nói với tôi luyện võ cũng được, luyện đạo cũng được, trước tiên phải rèn tâm sửa tính. Đại trượng phu đứng ở trên đời trải qua một kiếp phải không hổ với bốn chữ không thẹn với lòng. Lần này tới có phần đường đột không kịp chuẩn bị thứ gì cho cậu, chỉ đành tặng cậu một câu: Tam thập niên chúng thần ngưu mã, lục thập niên chư phật long tượng. Coi như là quà gặp mặt."
Tôi nghe xong nhìn Hà chân nhân cảm thấy ông ấy và Bàn tử cơ bản không phải cùng một loại người, thậm chí tôi còn nghi ngờ liệu Bàn tử có thực sự là đồ đệ của Hà chân nhân. Thứ khác không nói nhưng cái khí chất nhất là ở khoản ăn nói rõ ràng không phải cùng một đẳng cấp. Tuy những lời Hà chân nhân nói tôi nghe không hiểu nhưng vẫn có cảm giác khí chất của bậc cao nhân, đâu như Bàn tử mở mồm ra là xưng Bàn gia?
"Ngây ra đó làm gì? Không mau cảm ơn Hà chân nhân!" Trần Đông Phương đập một cái vào sau gáy tôi nhắc nhở.
Tôi nhanh nhảu hành lễ: "Cảm tạ Hà chân nhân."
"Sư phụ, không có gì tặng tiểu Bàn sao?" Lúc này Bàn tử nhìn chằm chằm Hà chân nhân, Bàn tử ngày thường ăn nói oang oang nay đứng trước Hà chân nhân lại trông như một đứa trẻ.
Hà chân nhân giơ bàn tay ra vỗ ba cái lên đầu Bàn tử, cái nào cái nấy kêu đen đét, tôi nghe mà còn cảm thấy đau. Bàn tử ôm đầu nói: "Cái ông già này, bao lâu mới gặp cứ gặp là đánh, tình sư trò liệu có được bền lâu?"
"Vi sư đánh anh cái đầu tiên là vì anh giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, dùng lời phàm tục để nói thì là xà nẹo cũng làm không tới. Đánh cái thứ hai là vì anh quá lỗ mãng, có những chuyện dục tốc bất đạt, mầm non lớn quá nhanh sẽ không có lợi, anh nhớ chưa?" Hà chân nhân tuy rằng đánh Bàn tử nhưng có thể nhìn ra được mối quan hệ thầy trò của bọn họ rất hòa hợp, đặc biệt là cái câu xà nẹo không tới thốt ra từ miệng Hà chân nhân khiến chúng tôi nghe mà bật cười. Đến anh trai đứng bên cạnh cũng không nhịn được môi cũng nhếch lên một chút. Có thể thấy tuy rằng Hà chân nhân khí chất ngút ngàn nhưng cũng rất dân dã.
Cuối cùng Hà chân nhân nói với Bàn tử: "Học trò này lỗ mãng đã tiết lộ thiên cơ đáng lẽ tôi phải trách phạt, nhưng trên thế gian điều gì cũng có hai mặt, không thoát khỏi bốn chữ họa phúc đan xen. Cũng trách tôi trước đây có nhiều chuyện tôi không nói cho nó biết vì sợ nó không giữ mồm giữ miệng ra ngoài nói linh tinh, ai ngờ dẫn tới nhiều chuyện xảy ra như bây giờ. Nhưng mọi người yên tâm, đồ đệ này tuy bảo thủ gàn dở nhưng tuyệt đối không phải người xấu."
" y ây, người có giữ mặt mũi cho con không vậy? Tuy da mặt con dày nhưng cũng cần mặt mũi chứ!" Bàn tử nói với Hà chân nhân.
Hà chân nhân không thèm đoái hoài anh ta mà nhìn anh trai tôi. Lúc này anh trai tôi cũng gật đầu, cuối cùng cũng không bày ra vẻ lúc nóng lúc lạnh nữa. Anh ấy hành lễ với Hà chân nhân một cái nói: "Tôi biết anh ta không phải người xấu, chỉ là tức giận vì anh ta cứ luôn tự tung tự tác cho mình là đúng."
"Tự cho mình là đúng, cái này tôi đâu bằng một phần ba anh?" Bàn tử không phục nhìn anh trai tôi.
"Không được giảo biện, sai thì nhận sai. Được rồi, chuyện này tới đây thôi, bần đạo cũng phải quay về sư môn phụng mệnh. Thế gian hiểm ác mọi người cần phải cẩn thận hơn." Hà chân nhân hành lễ với tất cả chúng tôi rồi một tay nhấc Tôn Tòng Văn lúc này mặt cắt không còn giọt máu lên nói: "Có những lúc chết còn hơn là sống, cũng có những lúc sống còn không bằng chết, là do ông không hiểu được cái đạo lý này."
Nói xong Hà chân nhân từ biệt chúng tôi nhấc Tôn Tòng Văn định đi thì ông ấy lại quay đầu khẽ nói với Trần Đông Phương: "Cậu đi xe tới à, ở đây e là khó bắt xe, làm phiền tiễn bần đạo một đoạn."
Tôi ngơ luôn rồi, tôi cứ nghĩ người như Hà chân nhân cưỡi mây về gió nếu có rời đi cũng là phất tà áo cưỡi hạc hoặc cưỡi mây bay đi chứ, sao lại đòi ngồi xe?
Trần Đông Phương gật đầu gọi Lý Thanh: "Đi, chuẩn bị xe đưa Hà chân nhân."
Đợi Lý Thanh và Hà chân nhân đi rồi tôi mới bước đến bên cạnh Bàn tử hỏi: "Sư phụ anh không biết bay à?"
"Sư phụ tôi đâu phải chim, bay làm gì?" Bàn tử trợn mắt nhìn tôi.
"Nhưng vừa rồi ông ấy còn bay từ trên lầu xuống mà, lầu cao như vậy ông ấy không phải bay lên đó rồi bay xuống sao?" Tôi rất ngạc nhiên hỏi.
"Ông ấy à, chỉ là biết chút khinh công thôi, hù cậu chút còn được. Nếu như ông ấy không trèo lên cao như vậy rồi nhảy xuống thì cậu liệu có coi ông ấy là thần tiên không? Cho nên Bàn gia nói cho cậu biết, thứ cậu nhìn thấy không nhất định là thật." Bàn tử nói.
"Vừa rồi tôi còn đang thắc mắc, làm sao một người xuất sắc như Hà chân nhân, lại có đồ đệ như anh. Giờ thì tôi biết hai người rõ là giống nhau, chỉ có sư phụ như thế mới dạy ra được đệ tử như vậy." Tôi bất lực nói với Bàn tử.
"Giờ cậu mới biết à? Bàn gia tôi chính là bị ông ấy dạy hư đó." Bàn tử nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận