Cũng có nghĩa là, bức tường phía sau này, trên bức tường bao được tạo thành từ vàng ròng này, có vẽ một con mắt màu vàng, chúng tôi quay đầu lại nhìn một cái, lúc nhìn thấy con mắt này, tôi nhìn sang bọn họ, phát hiện vẻ mặt bọn họ ai ai cũng lập tức trở nên không được tự nhiên, chỉ dựa vào điểm này, tôi liền biết ngay không chỉ có một mình tôi có cảm giác đó.
Đó là một cảm giác nổi da gà khắp người.
Giống như là có một đôi mắt, ở phía sau bạn, nhìn chằm chằm vào bạn, khiến bạn luôn cảm thấy sau lưng mình có người, nhưng lúc bạn quay đầu lại nhìn, thì phát hiện chẳng có gì cả.
"Đây là thứ gì đây? Mắt hả? Là đang nhìn về phía trước hả?" Bàn Tử hỏi.
Bàn Tử vừa nói vừa bước qua đó, anh ấy sờ thử lên trên bức tường, rồi quay đầu lại nói: "Đâu có gì đâu a!"
Lúc này anh trai tôi cũng bước tới, anh ấy học theo bộ dạng của Bàn Tử, sờ lên con mắt này, chúng tôi cũng đều cảm thấy tò mò, tại sao lại vẽ ra một con mắt như vậy ngay tại đây, cho nên đều bước qua đó xem, lúc đang bước qua đó thật, tôi phát hiện động tác mà anh trai tôi sờ lên bức tường này rất kì lạ.
Anh ấy sờ một cách rất dịu dàng, rất tỉ mỉ, giống như đang vuốt ve gương mặt của người yêu vậy, không muốn bỏ sót một chỗ nào. Anh ấy cứ vuốt ve như vậy, lại vừa di chuyển bước chân, cuối cùng, cả người anh trai tôi đứng yên tại chỗ đồng tử của con mắt này, đột nhiên anh ấy mở to mắt ra, sau đó quay đầu lại nhìn bức tường đầy lỗ ong bằng vàng ở phía sau.
"Cậu làm gì thế?" Bàn Tử hỏi.
Anh ấy vừa nói xong, anh trai tôi liền đưa tay chặn Bàn Tử lại, anh ấy nói: "Đừng lên tiếng."
Nói xong, anh trai tôi đột nhiên ngồi xuống, sau khi ngồi xuống, anh ấy chắp hai tay lại, động tác này chính là tư thế tay tiêu biểu của Phật giáo, Bàn Tử nhìn thấy cảnh tượng này, cười rồi nói: "Tôi nói cậu không phải đó chứ, chỉ sờ một cái như vậy thôi mà đã quy y cửa Phật rồi à?"
Anh trai tôi cứ nhìn trân trân như vậy, sau khi nhìn một hồi, anh ấy đột nhiên đứng dậy, nhấc đao lên, bắt đầu chém về phía bức tường này.
Đao của anh trai tôi tuy là đã gãy, nhưng vẫn vô cùng sắc bén, hơn nữa vàng ròng thì lại mềm, sau khi anh trai tôi chém mấy nhát đao, bởi vì mấy nhát đao của anh ấy đều chém cùng lên một vị trí, cũng chính là vị trí ngay con ngươi của con mắt đó, cho nên con ngươi bị anh ấy chém vỡ ra, cũng ngay vào lúc này, một mùi cực kỳ hôi thối xông vào mũi chúng tôi, đây là một cái mùi rất khó diễn tả bằng lời, gần như có thể nói là muốn xông người ta đến phát nôn.
"Cái quái gì vậy?" Bàn Tử hỏi.
Ngay vào lúc Bàn Tử vừa nói xong câu nói này, hình như anh ấy ngay lập tức nghĩ ra gì đó, anh ấy lập tức chạy đến ôm lấy anh trai tôi rồi hét lên: "Tôn Trọng Mưu cậu làm như vậy là không phải nha! Con mắt tiên tri cậu tự mình xem rồi, nên không cho tụi tui xem hả?"
Cũng vào lúc này, anh trai tôi chém vỡ đồng tử đó, một dòng máu đỏ thẫm đến đen sì chảy ra, lúc này thì cái mùi hôi thối đó gần như đã đạt đến cực điểm, đây là một cái mùi thối khiến bạn cay cả mắt, tôi còn chịu không nổi mà nôn khan.
Bàn Tử không có cách gì kéo anh trai tôi ra, anh ấy nhanh chóng ngồi xuống, cũng học theo tư thế chắp hai tay của anh trai tôi ban nãy, rồi đám người Trần Đông Phương cũng vội vàng chạy tới học mà làm theo, tuy tôi không hiểu mô tê gì, nhưng cũng cảm thấy nên chạy qua đó rồi học theo dáng vẻ mà ngồi xuống đó luôn.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy có một người toàn thân mặc áo giáp màu vàng, hai tay hai chân của ông ấy, bị những sợi dây xích lớn màu đen trói chặt, cứ như vậy mà bị nhốt ở đây.
Tôi chỉ nhìn thấy được cảnh này, tôi ngồi xuống đây, giống như là có thể nhìn xuyên qua cả bức tường bằng vàng ròng này vậy.
Cũng ngay vào lúc này, Bàn Tử la lớn: "Tôn Trọng Mưu, rốt cuộc là cậu đã nhìn thấy cái gì? Sợ chúng tôi biết đến như vậy à? Cậu đúng là một tên khốn nạn! Còn có thể đùa giỡn một cách khoái trá sao?"
Lúc này, tôi đã chẳng nhìn thấy được gì nữa cả, trước mặt toàn là bức tường màu vàng chi chít lỗ như là tổ ong, còn lúc này, anh trai tôi cất đao xuống, anh ấy cứ khăng khăng chém vỡ cái con ngươi đó, ở bên trong, chảy ra không ít máu có mùi cực kỳ hôi thối, ở bên trong dòng máu, tôi nhìn thấy có từng cái tròng mắt.
Đó là tròng mắt của người.
Vốn dĩ tôi đã nhịn không muốn nôn, nhưng lúc nhìn thấy mấy cái tròng mắt trắng nhách đó thì cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, tôi chạy sang một bên bắt đầu nôn, tôi nôn rồi, mấy người bọn họ cũng chịu không nổi, Bàn Tử cũng nôn khan từng trận. Anh ấy vừa nôn khan vừa lẩm bẩm chửi anh trai tôi, nhưng lần này, anh trai tôi cứ đứng như vậy trước bức tường màu vàng kia.
Không trả lời, cũng không tức giận.
"Đừng nói gì cả, mau chóng rời khỏi chỗ này ngay, chịu hết nổi rồi, cái mùi thối này đúng thật là còn đáng sợ hơn khí độc nữa!" Trần Đông Phương nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận