Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 325: Không Bằng Súc Sinh (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Đuông dừa
.
Tôi bỗng cảm thấy Tôn Liên Thành thực sự rất đáng thương. Có người ông nội như vật quả thực là một chuyện vô cùng xấu hổ. Tuy rằng anh ta không nói rõ ra nhưng đằng sau cánh cửa đó xảy ra chuyện gì mấy người chúng tôi đều có thể đoán ra được.
Tiểu Thất dù có lạnh lùng đến đâu thì vẫn là một cô gái. Nó đập bàn tức giận mắng: "Lão già đó thật đáng chết."
"Ai nghe mà không phẫn nộ chứ? Đến cháu dâu tương lai của mình mà cũng xuống tay được, ông ta là đồ phế vật. Cho dù tôi biết ông ta đã chà đạp người con gái mà tôi yêu nhất, tôi cũng không biết phải làm thế nào. Cha khuyên tôi phải nhẫn nhịn, đồng thời hứa hẹn sản nghiệp của Tôn gia sau này sẽ giao cho tôi tiếp quản. Tôi đâu thèm muốn gia sản nhà họ Tôn nhưng tôi cũng không biết phải làm thế nào. Sau khi chúng tôi rời khỏi Tôn gia cô ấy đã nhảy lầu tự tử. Đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên cái nét mặt chết vẫn không nhắm mắt của cô ấy. Những năm này tôi nhịn nhục đi theo ông ta, giả vờ là một người cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mỗi thời khắc tôi đều nung nấu ý muốn giết chết ông ta, uống máu ăn thịt ông ta." Lúc Tôn Liên Thành nói câu này gân xanh trên trán anh ta nổi lên, nét mặt tràn ngập hận thù.
Tôi nghe xong câu chuyện lặng lẽ đốt một điếu thuốc, lúc này mới phát hiện bả vai tôi đang run lên. Tôi cũng không biết nên miêu tả cái cảm giác lúc này như thế nào, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, càng không biết nên hiểu như thế nào. Trên thế gian này thì ra vẫn còn tồn tại cái người mà nếu đem so sánh với súc sinh tôi còn thấy ô nhục cho loài súc sinh.
"Anh quả thực là không dễ dàng gì." Cuối cùng tôi chỉ có thể lên tiếng an ủi Tôn Liên Thành một câu.
"Ông bác là người trọng tình trọng nghĩa, dù cho anh trai của ông có mất đi nhân tính thì ông ấy cũng không thể ra tay với chính anh em ruột thịt của mình cho nên ông ấy đã bồi dưỡng Tôn Trọng Mưu. Trong mắt những người biết rõ sự tình Tôn gia, Tôn Trọng Mưu đích thực là thanh kiếm của ông bác. Ông bác dùng khoảng thời gian hơi hai mươi năm rèn giũa Tôn Trọng Mưu thành một thanh kiếm sắc bén, chính là muốn anh ta đi lấy đầu của của Tôn Tòng Văn." Tôn Liên Thành nói.
"Sau này thì sao?" Tôi hỏi.
Theo những gì tôi hiểu về anh trai mình nếu như anh ấy đã muốn giết một người vậy thì nhất định sẽ tìm mọi cách không ngừng nghỉ. Sau khi quay trở về Phục Địa Câu anh ấy cũng không hề thay đổi họ, vẫn giữ họ Tôn, từ thực tế này có thể nói rằng mối quan hệ giữa anh trai và ông bác Tôn Tòng Võ vô cùng thân thiết. Nếu là như vậy anh trai nhất định sẽ vì Tôn Tòng Võ mà đi giết Tôn Tòng Văn.
"Tôn Tòng Văn sớm đã dự liệu được ngày này sẽ đến. Ngoài mặt ông bác cuối cùng đã tha thứ cho anh trai mình, đồng thời viết cho Tôn Trọng Mưu một bức di thư trước khi lâm chung dặn dò anh ta buông bỏ thù hận vĩnh viễn không bao giờ quay về Tế nam nữa, nhưng chân tướng thật ra là những người phụ nữ trong nhà ông bác đều bị Tôn Tòng Văn giam cầm ở một nơi. Những người chết cũng chết rồi, những người còn sống thì sống không bằng chết. Ông ta dùng việc này để ép buộc ông bác tự sát, cũng dùng cách thức tương tự để ép buộc ông bác viết di thư trước lúc lâm chung." Tôn Liên Thành nói.
Lúc này Bàn tử mở mắt ra nhìn Tôn Liên Thành nói: "Trong lòng cậu chất chứa hận thù sâu như vậy sao không tự đi giết ông ta? Nếu Bàn gia tôi là cậu thì sớm đã quyết sống mái rồi."
Tôn Liên Thành cười khổ nói: "Liều mạng? Tôi lấy cái gì để đấu với ông ta? Không phải tôi yếu đuối, nhưng tôi chết rồi thì ai sẽ giết ông ta? Ai sẽ vì cái chết tức tưởi của cô ấy mà báo thù?"
Tôi trừng mắt với Bàn tử nói: "Bàn gia, không phải ai cũng có bản lĩnh như anh. Hơn nữa anh cũng còn đánh không lại lão già đó mà. Có những lúc sống để báo thù còn mạnh mẽ hơn đi tìm cái chết nhiều, nhẫn nhục chịu đựng không có gì là sai cả. Tôn Liên Thành, mầm mống hận thù đã ở trong tim anh lâu như vậy rồi, làm sao để giết lão già đó chắc anh đã có kế hoạch hoàn mỹ. Giờ thời thế đã thay đổi, chúng ta không thể nào cứ thế xông vào biệt viện chém chết người được, phạm pháp đấy. Đương nhiên tôi cũng không ngây thơ đến nỗi tin rằng chỉ báo cảnh sát là có thể xử lý lão già nhà họ Tôn các người, nói kế hoạch của anh đi."
"Những người phụ nữ nhà ông bác cũng là bà bác và các cô của tôi đều bị Tôn Tòng Văn giam giữ trong cấm địa của Tôn gia, chỉ cần cứu bọn họ ra ngoài, Tôn Trọng Mưu biết được chân tướng nhất định sẽ đi giết lão già đó. Tuy rằng tôi vô cùng hận lão nhưng tôi vẫn hy vọng Tôn Trọng Mưu sẽ tự tay kết liễu ông ta, đó mới là hoàn thành tâm nguyện của ông bác." Tôn Liên Thành nói.
"Cho nên anh biết Tôn Trọng Mưu đang ở đâu phải không?" Bàn tử hỏi.
Tôn Liên Thành gật đầu nói: "Tôi biết, cho nên các người có thể coi đây là một giao dịch. Các người giúp tôi cứu người ra, tôi tự khắc sẽ nói cho các người biết Tôn Trọng Mưu đang ở đâu."

Bình Luận

0 Thảo luận