Qua lời kể của Nhị gia, tôi đã có thêm một nhận thức mới đối với Trần Cận Chi. Người này quả thực vô cùng độc ác, nếu không đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn. Năm đó ông ta đã từng vì mắt phong thủy ở Phục Địa Câu mà tàn sát cả nhà họ Diệp tội nghiệp đã vô cùng lớn rồi, không ngờ ông ta còn diệt toàn bộ người trên dưới Hàn gia ở Hàn gia trang này.
"Lưu Bá Ôn không nói với tổ tiên của ông rằng Trần Cận Chi trăm phương ngàn kế phải diệt hết người nhà họ Hàn là vì muốn làm gì ạ?" Tôi hỏi Nhị gia.
Nhị gia lắc đầu nói: "Không biết. Chi này nhà ta chỉ biết là không được chôn thầy phong thủy ở mắt phong thủy, ngoài điều này ra thì không biết gì nữa. Thực ra người nhà ta cũng từng nghĩ về vấn đề này, có lẽ vì năm đó Lưu Bá Ôn biết Hàn gia thế lực quá nhỏ bé, lúc đó lại chỉ còn duy nhất một người, cho nên cũng không nói quá nhiều, hoặc ông ấy biết những việc mà Hàn gia có thể làm chẳng đáng bao nhiêu."
"Vậy sao ông lại quen biết ông cháu, thư sinh của Quỷ đạo ạ?" Tôi hỏi.
"Ta cho rằng cháu sẽ quên vấn đề này cơ đấy." Nhị gia cười nói.
"Chắc chắn không đâu ạ." Tôi cười đáp.
"Bởi vì năm đó ông nội cháy cũng từng đến đây. Nói thật bởi ta biết được những chuyện của tổ tiên mình cho nên tự nhiên sinh ra cảm giác không thích thầy phong thủy. Năm đó ta nghe được thân phận đặc biệt của ông cháu, mặc dù có rất nhiều người đến bái kiến ông ất nhưng ta cũng không hùa theo số đông mà đi theo." Nhị gia nói.
"Nói như vậy là lúc ông cháu đến vẫn dùng thân phận thư sinh Quỷ đạo phải không ạ?" Tôi hỏi.
Nhị gia gật đầu đáp: "Đúng, đó là khoảng thời gian trước sự kiện phá tứ cựu cách mạng văn hóa. Lúc đó ông nội cháu vô cùng uy phong, một thầy phong thủy tới nơi này còn dẫn theo rất nhiều hộ vệ. Có phải bây giờ cháu rất hiếu kỳ tại sao năm đó ông nội cháu lại tới đây không?"
"Vâng." Tôi đáp.
"Ông ấy chẳng làm gì cả, chỉ đến miếu Quan Âm nương nương xem xét, còn không cả thắp hương rồi rời đi. Năm đó tuổi tác của ông nội cháu không lớn, ta cũng không lo lắng về việc ông ấy muốn chôn ở đó cho nên cũng không có bất kỳ ý phòng bị. Không bao lâu sau chuyến đi này của ông nội cháu thì cách mạng văn hóa diễn ra, sau đó tượng Thiên Thủ Quan Âm bị lật đổ. Có lẽ ông nội cháu biết Thiên Thủ Quan Âm rất linh nghiệm nên chú ý hơn đến thăm cũng nên." Nhị gia nói.
Suy đoán này của Nhị gia tôi không cho là đúng. Phong trào phá tứ cựu diễn ra đả đảo quỷ thần mê tín dị đoan đã phá hủy không biết bao nhiêu đền chùa to nhỏ khắp nơi, ông nội sao có thể quan tâm một ngôi miếu Quan Âm bé xíu ở nơi này?
Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi thì Nhị gia nhìn tôi, ông ấy có vẻ hơi buồn ngủ. Tôi vội mời ông ấy một điếu thuốc nhưng ông ấy từ chối nói: "Già rồi, mỗi ngày chỉ hút năm điếu thuốc thôi, không thể hút nhiều. Ông nội cháu tới nơi này nhất định là có mục đích, chắc chắn không đơn giản như ta đoán. Với thân phận năm ấy của ông ấy tuyệt đối không thể nào tới ngôi đền Quan Âm này chỉ để du ngoạn. Nói không chừng năm ấy ông ấy đến đây để tìm cháu dâu cho mình, dù gì nha đầu nhà thằng hai cũng rất xinh đẹp." Nhị gia cười nói.
Câu nói này của Nhị gia khiến tôi cảm thấy ông lão này rất thông tuệ, trong sự thông tuệ ấy lại mang theo sự sâu sắc bình tĩnh ung dung khó lường. Nhị gia dường như cũng đã nói hết những điều ông ấy muốn nói cho tôi rồi, ông ấy một hơi nói nhiều như vậy cũng rất mệt nên chúng tôi cũng không nói gì nhiều nữa, để cho ông ấy về phòng nghỉ ngơi.
Từ nhà ông ấy đi ra, bên ngoài vẫn loạn cào cào lên. Tôi gọi điện thoại cho Bàn tử nói tất cả những thứ vừa rồi được biết. Bàn tử cũng vô cùng kinh ngạc nói: "Con mẹ nó lại là Trần Cận Chi? Rốt cuộc ông ta đã làm những gì?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận