Lúc này Bàn tử lấy chân đá nhẹ tôi một cái, nháy mắt với tôi biểu thị đừng quá nhiều lời. Tôi hiểu ý anh ta, cũng không nói gì nữa, theo ông Tứ một mắt cùng đi vào một căn phòng khác. Căn phòng này rất lớn nhưng chỉ có một ban thờ và một lư hương, đối diện lư hương là một điện thờ phủ vải đỏ nên không thể nhìn rõ bên trong có gì. Tôi tự nhủ vị thần núi này còn kiêu ngạo đến mức không muốn nhìn thấy người cơ à?
Ông Tứ một mắt chỉ vào hương đặt trên ban thờ nói: "Mỗi người thắp cho thần núi ba nén nhang, sau đó dập đầu. Không cần biết các người có tin hay không, nhưng người trên núi có kiêng kị của người trên núi."
Bởi Bàn tử vừa ra hiệu cho tôi không được nhiều lời nên tôi cũng nhẫn nhịn không nói gì nữa, cầm hương lên châm vào nến sau đó dập đầu với thần núi. Chiếc nệm ở nhà ông Tứ một mắt cũng khá thú vị, hóa ra là một thân cây, nhìn các vòng sinh trưởng trên thân cây thì cây này đã rất già rồi, tôi không để ý lắm đến điều này, cắm hương vào lư hương rồi đứng sang một bên.
Bàn tử tiến lên cầm hương, lúc này ông Tứ một mắt chợt phất phất tay nói: "Đợi chút để tôi quan sát hương cháy."
Bàn tử cười: "Thật không nhìn ra đó lão Tứ, còn nhìn hương cháy nữa cơ à?"
Tôi biết cái kiểu gọi là nhìn hương này. Hiện giờ khá nhiều nơi cũng dùng cách nhìn hương này để đoán mệnh, Hà tiên cô cũng dùng cách này. Người tới xem mệnh sẽ thắp hương cúng thần linh sau đó hỏi một số vấn đề, thần linh hoặc thầy bói sẽ dựa vào hương đó để trả lời, cũng có thể nói cách hương cháy chính là cách mà thần linh giao tiếp.
Ông Tứ một mắt nhìn chằm chằm vào ba cây nhang đang cắm trong lư hương, cứ nhìn mãi như thế, nhưng qua một hồi bỗng nhiên ba cây nhang tôi cắm cháy bùng lên, mặt ông Tứ cũng vì thế mà biến sắc. Tôi vội vàng hỏi: "Ông Tứ, mấy cây nhang này cháy sao?"
"Thần núi không cho cậu vào trong núi, cậu không đi được, quay về đi." Lúc này ông Tứ một mắt dường như r·ấ·t lo lắng, đứng phắt dậy thắp lại nhang cho thần núi sau đó đẩy hai người chúng tôi ra ngoài.
Cách làm này của ông ta có chút huyễn hoặc khiến tôi còn chưa kịp phản ứng lại, tôi còn nghĩ rằng đây là cách mà ông Tứ một mắt chơi đám nhà giàu từ thành phố tới. Thu tiền trang bị, cầm tiền dẫn đoàn, thế rồi hương bùng cháy liền lừa người ta là thần núi không cho vào, vào núi là sẽ gặp họa, như vậy đám nhà giàu nghe đã thấy sợ chẳng thèm đòi lại tiền, có khi còn bỏ số tiền lớn mời cao nhân trừ họa.
"Ông Tứ, cháu họ Diệp cũng là người cùng thôn với ông, ông không cần thiết phải làm vậy chứ?" Tôi nói.
"Thần núi không hoan nghênh cậu, cậu về đi!" Ông Tứ một mắt vẫn đẩy chúng tôi ra ngoài.
Lúc này Bàn tử cũng đột nhiên đẩy tôi một cái cười nói: "Diệp tử, nếu thần núi đã không hoan nghênh cậu thì cậu về đi, tôi một mình vào núi chơi cũng được."
Nói xong Bàn tử quay qua nói với ông Tứ: "Tứ gia, thần núi không cho cậu ta đi, nhưng Bàn gia tôi còn chưa thắp hương mà, ngộ nhỡ thần núi không có ý kiến gì đối với tôi thì sao? Ông cứ cho tôi thắp nhang, nếu thần núi vẫn đồng ý tôi trả ông gấp đôi số tiền, còn nếu thần núi không đồng ý thì coi như đây là số mệnh của tôi, tôi lập tức rời đi, tiền tôi cũng không cần nữa, thế nào?"
Con mắt còn lại của ông ta đảo một vòng sau đó gật đ·ầ·u nói: "Được, nhưng nhớ lời cậu nói."
Tôi nghĩ thầm Bàn tử đúng là tên ngốc, lẽ nào không nhìn ra thủ đoạn của ông ta? Ông ta đã muốn lừa tiền, nhang của ông đây bốc cháy lẽ nào nhang của anh không cháy?
Nhưng khi vào lại trong phòng, Bàn tử nháy mắt với tôi, giống như kiểu đã biết được mánh khóe, khiến tôi nghi ngờ không biết Bàn tử định làm cái quái quỷ gì. Từ lúc nhìn thấy thùng t·r·a·n·g bị kia dường như Bàn tử đã trở nên không bình thường rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận