"Chú cũng thật lớn gan, chưa biết tình huống dưới đó như thế nào mà đã bảo anh ta nhảy xuống rồi?" Tôi nói với Trần Đông Phương, nhưng nghĩ lại Lý Thanh có thể cõng một người béo như Bàn tử bơi suốt một hai tiếng đồng hồ tới con thuyền của tôi chứng minh thanh niên này bơi lội vô cùng giỏi.
Đợi khoảng năm phút vẫn không thấy tung tích Lý Thanh tôi bắt đầu không nhịn được mà cảm thấy lo lắng, Trần Đông Phương vẫn đu trên dây xích vô cùng bình thản. Lại qua thêm hai phút nữa một cái đầu nhô lên khỏi mặt nước, nhìn thấy cái đầu trọc thì không ai khác ngoài Lý Thanh rồi. Anh ta vuốt nước trên mặt nói: Nước phía dưới không chảy xiết, cũng không quá sâu. Đám người đó đích thực là đã xuống dưới nhưng hình như bọn họ đã gặp phải tình huống gì đó dưới nước nên c.h.ế.t không ít người."
Trần Đông Phương hỏi: "Cậu có nhìn thấy người quen không?"
Người quen mà Trần Đông Phương nói ở đây là những người chúng tôi rất quen mặt, chính là đám Đường Nhân Kiệt, Lão Lưu, Lý lão thái và bao gồm cả anh trai tôi.
Lý Thanh lắc đầu nói: "Không thấy. Tôi nhìn thấy phía trước có một cánh cửa mờ ảo, dưới này dường như còn có một cung điện, nhưng nếu muốn vào bên trong thì phải mất khoảng mười phút, hơn nữa còn phải tìm được cơ quan để mở cửa."
"Hai người xuống được không?" Trần Đông Phương ngẩng đầu lên hỏi.
"Nếu Bàn gia tôi còn đống bùa, viết một hai lá bùa chống nước thì chắc chắn không vấn đề gì." Bàn tử làu bàu đáp.
Anh ta nói vậy làm tôi lại cảm thấy xấu hổ, không phải trong lúc cấp bách muốn cứu người nên mới vứt cả đống bùa ra sao? Anh ta còn muốn nhai đi nhai lại bao nhiêu lần nữa mới chịu? Trần Đông Phương mất kiên nhẫn hỏi lại: "Rốt cuộc anh có xuống được không?"
"Tôi thì không vấn đề, Diệp tử thì không được." Bàn tử đáp.
"Diệp tử cứ ở đây đợi, chúng ta xuống dưới một chuyến." Nói xong Trần Đông Phương trực tiếp nhảy xuống nước. Bàn tử nhìn tôi một cái hỏi: "Được không?"
"Không sao đâu, anh xuống đi." Tuy rằng một mình tôi ở chỗ này cũng khá đáng sợ, nhưng đã đến lúc này rồi tôi không thể làm gánh nặng kéo chân bọn họ nữa.
Bàn tử gật đầu với tôi sau đó bịt mũi lại rồi nhảy thẳng xuống trông như thể chuẩn bị hy sinh anh dũng. Khi cơ thể anh ta đáp xuống mặt nước đã khiến một đợt sóng nước lớn bắn lên tung tóe. Mặt nước yên tĩnh trở lại cũng là lúc bốn phía trở nên tĩnh lặng, bởi cái giếng này cách rất gần với dòng nước ngầm, độ ẩm cao nên thành giếng mọc đầy rêu xanh, dưới đáy giếng lại là một sông ngầm chảy xiết. Tôi thực sự có chút hơi sợ, mà cứ sợ hãi thì tôi lại muốn hút thuốc. Vấn đề ở đây là tôi không thể nào một tay bám dây xích một tay hút thuốc được. Người nghiện thuốc đều hiểu cái đạo lý đó là nếu bạn không muốn hút thuốc cũng được, nhưng nếu muốn hút mà không thể hút là một điều cực kỳ khó chịu. Tôi liền miễn cưỡng một tay túm chặt dây xích tay kia thò vào trong túi áo móc điếu thuốc. Thuốc lấy được ra rồi nhưng vừa mới rút được bật lửa ra thì cái bật lửa trơn rơi ra khỏi tay tôi, tôi vô thức đưa tay túm lại nhưng tay đang giữ dây xích cũng bị tuột ra báo hại tôi phải khua tay chân loạng choạng mới bám lại được sợi dây xích. Chỗ thành giếng bị tôi khua chân ma sát vào rơi ra cả mảng rong rêu.
Giờ bật lửa rơi mất rồi có muốn hút thuốc cũng không được. Bọn họ xuống dưới chắc cũng được ba đến năm phút rồi. Khoảng thời gian này vốn dĩ rất ngắn nhưng đối với cái người đang ở trong hoàn cảnh như tôi lại dài đằng đẵng. Tôi vô cùng buồn chán liền nhìn ngắm bức tường đá ở thành giếng bỗng đột nhiên nhận ra có những hình vẽ trên tường đá ẩn sau lớp rêu xanh.
Ở những nơi như thế này thì những bức bích họa khắc vẽ trên tường chắc chắn là để truyền đạt thông tin. Tôi dùng răng cắn lấy cái đèn pin cẩn thận cạo sạch rong rêu bám trên tường, kết quả phát hiện ra một bức bích họa đầy màu sắc trên thành giếng.
Nội dung bức tranh giống với những gì Quỷ Thợ May nói. Có hai con rồng mang theo một tảng đá khổng lồ xuyên qua các đám mây và rơi xuống. Tuy rằng giống như lời Quỷ Thợ May miêu tả, nhưng tôi lập tức hiểu ra ý đồ trong đó. Bức bích họa trông rất cổ này là một bức tranh liên hợp, nếu nhìn toàn bộ bức tranh sẽ thú vị và có ý nghĩa hơn lời Quỷ Thợ May nói rất nhiều.
Tôi nhanh chóng tiếp tục làm sạch đám rêu xung quanh, đúng như dự đoán các bức bích họa này có liên kết với nhau. Vốn dĩ theo cách nói của Quỷ Thợ May, cự long giáng xuống sông Hoàng Hà dẫn đến nước sông dâng lên đột ngột gây lũ lụt hại không biết bao nhiêu chúng sinh. Hoàng đế khai quốc nhà Minh lúc đó là Chu Nguyên Chương phái Lưu Bá Ôn đi xử lý ác long. Nội dung bức tranh thứ hai lại không như vậy, có rất nhiều người vây quanh tảng đá khổng lồ kia, có vẻ đang xem xét tường tận cái gì đó. Bởi bức họa có màu sắc nên có rất nhiều thứ trông sống động như thật. Trong đám người đó có hòa thượng, có đạo sĩ, có cả người mặc quan phục. Bên trên là hai con thần long đang uốn lượn trên mây, dưới mặt đất hàng ngàn vạn người dân đang quỳ bái thần long.
Nội dung bức tranh này dường như đang muốn nói rõ khối đá khổng lồ đó ban đầu không hề rơi xuống sông Hoàng Hà mà là rơi xuống đất, sau đó lại nội dung lại không giống Quỷ Thợ May nói. Anh ta nói hai con rồng rơi xuống thì trúng vào mắt phong thủy của sông Hoàng Hà và một con bị chết, nhưng ở trong bức tranh này hai con rồng đều vẫn còn sống, còn được dân chúng quỳ lạy lễ bái, sao có thể chết một con chứ?
Vốn dĩ tôi cứ nghĩ nội dung các bức tranh sẽ giống lời anh ta nói, nhưng khi phát hiện ra không đúng thì lại càng kích thích trí tò mò của tôi. Bức tranh thứ ba lại khác hoàn toàn so với lời Quỷ Thợ May kể.
Trên bức tranh thứ ba vẽ một cỗ xe rất lớn, lớn thế nào thì người vẽ đã khắc họa vô cùng sống động.
Cỗ xe này dùng hàng trăm con ngựa lẫn người kéo. Trên xe chính là khối đá khổng lồ kia. Những người phu xe tuy kéo xe vô cùng nặng nhọc nhưng trên mặt họ đều nở nụ cười. Phía đối diện chiếc xe tôi chỉ cần lướt qua cũng biết đó là Cố cung. Cái kiến trúc này chỉ cần là người Trung Quốc thì đều có thể nhận ra được.
Trên tường thành Cố cung, một người mặc long bào vẻ mặt tươi cười đang nhìn những người bên dưới kéo xe mang theo tảng đá. Bên cạnh người mặc long bào còn có một người lớn tuổi mặc quan phục vẻ ngoài tráng kiện khí chất tiên nhân toát ra từ cốt cách.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận