Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 646: Âm Binh (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
"Cái này là bày trò gì đây?!" Bàn Tử tự mình lẩm bẩm.
"Anh không biết, vậy anh còn hy vọng ai trong chúng tôi biết được đây?" Tôi nói.
Tiếp theo đó, bắt đầu có những tiếng sấm rền vang, rồi sau đó nữa, từng tia sét một giống như là đang nổ ầm ầm trên đỉnh đầu chúng tôi, cảnh tượng này còn đáng sợ hơn ban nãy khi mà ông lão đó đột nhiên chui ra từ trong quan tài nữa, bởi vì đây là thiên lôi, dường như đang muốn đánh xuống chúng tôi giống như là đánh ông lão đó vậy.
"Diệp Tử, hay là chúng ta rút lui đi." Trần Thanh Sơn bước tới, ông ấy ngước nhìn lên trời, cũng cảm thấy có hơi sợ hãi.
Hàn Cát Lỗ cũng đang ở bên đó nhìn chúng tôi, lúc này tôi làm sao có thể đưa ra được quyết định chứ? Tôi vội thúc giục Bàn Tử: "Bàn Tử, làm sao đây? Rút không?"
"Rút! Bảo bọn họ rút trước đi! Hai chúng ta ở lại!" Bàn Tử nói.
Tôi cũng không biết rốt cuộc bây giờ Bàn Tử muốn làm gì, nhưng mà lúc này tôi vội vàng nói với Hàn Cát Lỗ: "Chú Hàn, mọi người quay về trước đi."
Hàn Cát Lỗ nghe tôi nói như vậy, lúc này mới quyết định quay về, nhưng mà Hàn lão gia lúc này lại bò ra đất khóc lóc thảm thiết không muốn đi, ai nhìn thấy cảnh này đều không khỏi khóc thút thít. Ông nói xem năm đó ông vì sức mạnh phong thủy mà đem ông ấy đi chôn sống, bây giờ ông lại khóc lóc thảm thiết hối hận không kịp, là muốn gì nữa đây?
Mấy anh em Hàn Cát Lỗ kéo Hàn lão gia lên xe, sau đó ông ấy với Trần Thanh Sơn bước đến trước mặt chúng tôi, lúc này, sấm nổ ầm ầm, hơn nữa mưa lớn bắt đầu đổ xuống như trút nước, hai người họ nói với chúng tôi: "Các cậu không đi sao? Tình hình này đáng sợ thật đó!"
"Không sao, mọi người quay về trước đi, đi đi." Bàn Tử hét lớn, không phải vì anh ấy muốn hét lớn, mà là vì lúc này thay đổi quá đột ngột, nếu như anh ấy không nói to tiếng thì người khác không nghe thấy.
Hàn Cát Lỗ với Trần Thanh Sơn cũng bất lực, lúc này mới dẫn theo người về lại thôn, sau khi bọn họ đi rồi, Bàn Tử kéo lấy tôi bảo tôi nhìn vào trong cái hố mà chúng tôi mới đào ra, tôi nhìn thử, nhìn đến trố mắt, bất giác nói: "Bàn Tử, đã như vậy rồi, còn không chịu đi sao?"
Bên trong cái hố đó, ban nãy chỉ có đất máu, bây giờ, nước máu trào ra cả bên ngoài! Giống như là một cái lỗ phun nước màu đỏ máu vậy!
"Bên dưới vẫn còn có đồ, món đồ này lớn lắm, dẫn đến việc âm binh mượn đường!" Bàn Tử nói.
Mà ngay vào lúc này, đột nhiên, trước tiên có một tia chớp lóe lên chiếu sáng cả bầu trời, ngay sau đó, một tiếng ầm thật lớn, gần như là sắp nổ điếc lỗ tai của tôi, bây giờ tôi thật sự không biết chuyện này là mô tê ất giáp gì nữa, chúng tôi đi đào một ngôi mộ ở nông thôn, cho dù là đào ra một người còn sống, mà ông trời lại bày binh bố trận lớn như vậy là để làm gì cơ chứ?
Bàn Tử kéo lấy tôi, hai chúng tôi nhảy vào trong một ụ đất bên cạnh, sau khi Bàn Tử nhấn đầu tôi xuống rồi trét đầy bùn lên mặt tôi, anh ấy đột nhiên vứt ra một lá hoàng phù, lá hoàng phù này giống như là pháo hoa phát nổ trên không trung. Tôi vừa nhìn thấy tình huống này, bất giác cảm thấy giống như Bàn Tử đang bắn pháo gửi tín hiệu cho ai đó, tôi bèn nói: "Anh còn gọi viện binh tới hả?"
"Gọi cái đách!" Bàn Tử mắng.
Nói xong, anh ấy hét lên với đằng sau chúng tôi: "Còn không bước ra đây?"
Ngay vào lúc này, có hai người chui ra từ trong ruộng bắp ở sau lưng chúng tôi, hai người này hoàn toàn xa lạ, trước đây tôi chưa từng gặp qua, nhưng Bàn Tử vừa nhìn thấy hai người này thì liền bốc hỏa, anh ấy mắng: "Tụi bây theo dõi tao?"
Ai dè hai người này bước qua, một trong hai người đó vẻ mặt hậm hực nói với Bàn Tử: "Lưu sư huynh, chúng tôi nào có dám! Chỉ là chưởng giáo bảo chúng tôi đến đây xem xem liệu có thể giúp được gì cho anh không thôi."
"Bản lĩnh cũng lớn gớm nhỉ!" Bàn Tử mắng.
Hai người đó hình như là rất sợ Bàn Tử, lúc này tôi đột nhiên đã nhận ra được gì đó, bèn hỏi Bàn Tử: "Bàn Tử, chẳng phải anh nói anh chưa về đến Đạo Ngọc Hoàng sao?"
Bàn Tử vẻ mặt ái ngại bèn nói: "Tôi chẳng phải là sợ cậu có khúc mắc trong lòng nên mới thuận miệng nói vậy đó sao, cậu đừng tức giận, nếu như không phải chưởng giáo sư bá, Bàn gia tôi có đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra, ở đây vậy mà còn có một nơi như vậy nữa."
"Con mẹ nhà anh." Tôi liền muốn chửi Bàn Tử.
Kết quả ngay vào lúc này, Bàn Tử đột nhiên ấn đầu tôi xuống vũng bùn trên đất, sau đó thì quay đầu lại nói với hay người kia: "Còn không mau ngồi xuống giấu khí cơ đi! Tui bây cũng muốn bị dẫn đi à?"
Đến khi mấy người chúng tôi đều nằm rạp xuống, lúc này, lại có một tia chớp lóe mắt nổi lên.
Xuyên qua ánh sáng của tia chớp này, tôi đột nhiên nhìn thấy, có một đội người giấy ngựa giấy, không biết từ đâu xuất hiện, bọn chúng là người giấy ngựa giấy, chính là người giấy ngựa giấy vàng mã mà dân gian dùng giấy làm ra, nhưng hình như bọn chúng không hề sợ nước tí nào, vậy mà lại cứ thế bước về phía chúng tôi!
Tôi gần như vô thức mà nói với Bàn Tử: "Mẹ nó, đây là người giấy ngựa giấy mang mấy hậu nhân của Trần Cận Chi đi! Đây chính là âm binh?"

Bình Luận

0 Thảo luận