"Tôi tự biết chừng mực." Tiểu Thất gật đầu, sau đó quay đầu lại nói với tôi và Bàn Tử: "Các anh có muốn đi chung không?"
"Đi chứ sao không? Cô biết Bàn Gia tôi thích xem náo nhiệt mà." Bàn Tử cười nói, sau đó chúng tôi cùng nhau lên xe, chiếc xe của tên đeo kính đen dẫn đường, đưa chúng tôi đến một tòa nhà, hơn chục chiếc ô tô chạy vào bãi đậu xe, khi đến nơi, những người xuống xe đều là những người đàn ông vạm vỡ, mỗi người cầm một cây búa và đeo găng tay trắng, nhìn là biết không có gì tốt lành, khiến những người trong bãi đậu xe không dám đến gần.
"Tầng sáu, bảy, tám đều là khu văn phòng của nhà họ Tôn. Sáng sớm Tôn Liên Thành đã đến công ty, người của chúng ta theo dõi không thấy anh ta ra ngoài. Xe bên kia là của Tôn Liên Thành." chỉ vào một chiếc Mercedes Benz bên kia.
"Đập đi, sau đó từ tầng sáu bắt đầu đập đồ. Không được đánh người, chỉ đập đồ, đập cho đến khi Tôn Liên Thành đi ra mới thôi." Tiểu Thất mặt không chút biểu cảm gì nói.
Tên đeo kính đen gật đầu nói: "Hôm nay làm gì đều nghe theo tiểu thư hết."
Vừa dứt lời, đã có vài người chạy tới đập nát chiếc Mercedes-Benz đến không nhận ra nữa. Một số nhân viên bảo vệ muốn đến, nhưng khi nhìn thấy đám người ở đây, họ chỉ dùng bộ đàm từ xa để nói chuyện.
Tôi chưa bao giờ trải qua trận chiến như vậy, cùng lắm khi còn đi học là thấy bọn lưu manh đánh nhau. Tất nhiên, tôi cũng từng thấy phong cách xử lý của Đường Nhân Kiệt ở Lạc Dương, nhưng so với cô gái Tiểu Thất này, Đường Nhân Kiệt được coi là hiền lành. Sau khi đập xe xong, một số người đứng canh ở cửa thang máy, những người khác bắt đầu chia nhóm đi lên tầng sáu.
Nhân viên của Tôn Thị đang trong giờ làm việc. Đột nhiên, họ nhìn thấy rất nhiều người tụ tập quanh lối vào công ty. Cô nhân viên lễ tân bước ra và hỏi chúng tôi tìm ai. Kết quả là Tiểu Thất đến ghế sofa phía trước ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc trắng kẹp trên ngón tay, vẫy tay nói: "Bắt đầu đi."
Sau đó là một trận gà bay chó nhảy, đám nhân viên Tôn Thị sợ hãi, lần lượt trốn tránh, theo như lời nói của Tiểu Thất, những người này chỉ đập phá đồ đạc không đánh người, đi qua đâu đập đồ đến đó.
Sau khi đập nát tầng sáu, đập nát tầng bảy, cuối cùng lao lên tầng tám.
"Con nhóc, em đã làm việc này nhiều lần rồi phải không? Bình tĩnh dữ vậy?" Tôi hỏi.
"Chưa bao giờ, bởi vì trước đây không có người nào dám không nể mặt như vậy, trước giờ tôi nói thế nào phải là thế đó." Tiểu Thất nói.
Vụ đập phá kéo dài gần một giờ, chúng tôi đợi ở đây suốt một giờ, cho đến khi những người này đập nát tầng sáu, bảy, tám, vẫn không thấy bóng dáng Tôn Liên Thành.
Tiểu Thất nhìn tên đeo kính đen nói: "Anh có chắc Tôn Liên Thành ở đây không?"
"anh ta ở đây, trong văn phòng trên tầng tám, anh ta không ra ngoài." Tên đeo kính đen nói.
Tiểu Thất đứng lên nói: "Còn cần tôi phải dạy anh làm thế nào sao?"
Nói xong cô ta dẫn đầu rồi bước lên cầu thang lên thẳng tầng tám.
Tư thế đó rất giống một nữ hiệp.
Trên tầng tám, trước văn phòng của Tôn Liên Thành, có rất nhiều nhân viên Tôn Thị đứng đó, đám nhân viên dù có sợ hãi đến mấy cũng phải bảo vệ ông chủ của mình, Tiểu Thất cầm lấy cây búa, bước tới nói với đám nhân viên Tôn Thị: "Hôm nay tôi tới đây để đánh Tôn Liên Thành, tránh ra."
Nhóm người này nhìn cô bé với vẻ sợ hãi trên khuôn mặt. Có lẽ bây giờ họ đang đoán nguồn gốc của cô bé nói giọng Thiên Tân này, bởi vì tôi thấy nhiều người trong số họ đã báo cảnh sát khi văn phòng bị đập phá, nhưng đã hơn một giờ vẫn không có cảnh sát nào đến giải quyết.
"Tôn Liên Thành, một là anh quỳ xuống ra đây, hai là tôi đánh vào trong, tùy anh lựa chọn, tôi cho anh một phút." Tiểu Thất dùng búa gõ xuống đất.
Mọi người đều im lặng, tiếng búa của cô gái nhỏ gõ xuống đất như tiếng trống, đập vào lòng mọi người.
Chỉ mười giây cuối cùng, cửa văn phòng mở ra, một thanh niên có khuôn mặt dài đầy quyến rũ bước ra, sau khi đi ra ngoài, cậu ta sờ sờ mũi nói: "Nói chung cũng là cô đi lên đây gặp tôi, không phải tôi xuống dưới gặp cô, cũng không gọi là mất mặt, đúng không?
Cả công ty bị đập như vậy, tôi thậm chí không nhìn thấy vẻ đau khổ nào trên khuôn mặt cậu ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận