Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 356: Sắp Xếp Ổn Thỏa (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
"Đây là chuyện tốt mà!" Tôi vui mừng nói. Hai hôm trước đến thăm mặt mày tiểu Thất vẫn rất nhợt nhạt yếu ớt mà hôm nay đã khỏi rồi, đây không phải là chuyện tốt sao?
Tôi nhìn Trần Đông Phương nói: "Chú Đông Phương, cả đoạn đường đi chú không nói năng gì dọa cháu một trận, cháu còn tưởng tình trạng của tiểu Thất chuyển biến xấu rồi cơ đấy."
"Chuyện tốt sao?" Trần Đông Phương nhìn tôi với ánh mắt rất lạ, ánh mắt này khiến tôi cảm thấy hoang mang lo lắng không biết nên nói gì tiếp. Mấy người mặc áo blouse trắng dẫn đường đưa chúng tôi vào phòng bệnh của tiểu Thất, đến trước cửa phòng chúng tôi bị cản lại nói có mấy nữ bác sĩ đang kiểm tra toàn diện cho tiểu Thất bên trong. Chúng tôi đợi bên ngoài khoảng mười mấy phút thì thấy tiểu Thất chạy nhảy hoạt bát ra ngoài, cùng đi ra ngoài còn có mấy vị bác sĩ nữ. Những bác sĩ ở bên ngoài đợi nãy giờ lập tức vây lấy hỏi mấy vị bác sĩ nữ: "Sao rồi? Có kiểm tra ra gì không? Tình hình thế nào?"
"Không biết nữa, đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi thấy tình huống này." Nữ bác sĩ mặt mày mơ hồ khó hiểu đáp.
Cũng vào lúc này Trần Đông Phương nói với bọn họ: "Chúng tôi có chút chuyện quan trọng cần nói với tiểu Thất, sắp xếp giúp chúng tôi một nơi."
Họ dẫn chúng tôi vào một căn phòng trống. Không hiểu tại sao tôi cứ cảm giác Trần Đông Phương dường như rất lo lắng. Ông ta nhìn tiểu Thất hỏi: "Các vết thương đều lành hẳn rồi sao?"
"Ừm, đều lành rồi. Thật không thể tin được, tối qua tôi thức dậy đi vào nhà vệ sinh vẫn còn cảm thấy rất đau." Tiểu Thất cũng rất vui mừng nói.
"Cái này không có gì lạ cả, là do máu của anh họ cháu. Quả không hổ là máu vàng." Trần Đông Phương nhìn tiểu Thất sau đó nhìn sang tôi.
"Cái gì?" Tôi và tiểu Thất gần như cùng đồng thanh kêu lên. Tiểu Thất lập tức hỏi: "Máu của anh ta thì liên quan gì đến tôi?"
"Trong cơ thể của cháu chứa đầy tóc của người phụ nữ đó. Vết thương chí mạng đối với cháu lúc đó chính là thứ này chứ không phải viên đạn. Tôn Trọng Mưu đã dùng máu của Diệp tử chữa cho cháu mới khiến đám tóc đó biến mất. Chỉ là chú không ngờ máu của Diệp tử lại có thể khiến vết thương của cháu lành một cách nhanh chóng. Đây đúng là một chuyện vui, nhưng chuyện này ngàn vạn lần tuyệt đối không được truyền ra ngoài. Các cháu biết truyện này mà bị đồn ra thì sẽ xảy ra chuyện lớn." Trần Đông Phương nói.
"Sao chú biết máu của cháu là nguyên nhân chữa lành vết thương cho tiểu Thất?" Tôi hỏi Trần Đông Phương.
"Cháu cứ gỡ băng gạc trên tay cháu ra là hiểu." Trần Đông Phương nhìn tôi nói.
Lúc đó lòng bàn tay tôi bị anh trai cứa một đường, sau khi về khách sạn tôi chỉ băng bó qua loa rồi ngủ liền hai ngày, quả thực là không thấy đau. Nghe Trần Đông Phương nói tôi bán tín bán nghi liền gỡ lớp băng gạc ra. Tiếu Thất lập tức túm lấy tay tôi xem, đến tôi cũng phải đơ ra tại chỗ bởi vì lòng bàn tay tôi không có bất kỳ vết tích nào. Lúc đó anh trai dùng dao cứa khá sâu vậy mà chỉ trong ba ngày ngắn ngủi tay tôi đã lành không còn để lại vết thương nào?
"Thấy chưa?" Trần Đông Phương cười nói.
"Đây cũng thật là hơi quá rồi?" Tôi kinh ngạc nói.
"Rồi cháu sẽ dần dần phát hiện ra những đặc điểm đặc biệt trong cơ thể mình. Tiểu Thất, ở đây có một bình Kim Sang Dược đặc hiệu, dùng những phương thuốc cổ xưa đặc chế ra, bởi vì nguyên liệu quá quý hiếm và đắt đỏ khó tìm nên nó không được phổ biến rộng rãi ra bên ngoài. Đương nhiên hiệu quả của nó không có cách nào so sánh với máu của anh họ cháu. Lát nữa cháu ra ngoài nói với bọn họ thực ra là cháu dùng loại thuốc này. Lúc bọn họ lấy máu của cháu để kiểm tra chú sẽ tự xử lý, nhất định phải ém chuyện này xuống. Chuyện Bàn tử giúp Diệp tử thắp đèn hồn đã khiến cười của Ngọc Hoàng đạo chú ý đến thân phận của Diệp tử, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, đám người đó nhất định sẽ bóp chết Diệp tử từ trong nôi." Trần Đông Phương nói.
Đến bây giờ tôi mới hiểu tại sao Trần Đông Phương nói đây không phải là chuyện tốt đồng thời tỏ ra vô cùng lo lắng. Sau khi biết được nguyên nhân tôi cũng cảm thấy vô cùng cảm động đồng thời hối hận. Nếu không phải Trần Đông Phương tâm tư cẩn mật suy nghĩ chu đáo thì tôi quả thực không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Bình Luận

0 Thảo luận