Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 419: Mười Hai Cung Hoàng Đạo (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:21
Lực của Bàn Tử rất lớn, trực tiếp kéo tôi lên trên mặt nước, sau khi ngoi lên trên thì Bàn Tử hít lấy một hơi, sau đó thì liền gào lên với tôi: "Cậu điên à?! Mấy thi thể đó vốn dĩ là trá thi, cậu còn để chảy máu, sợ chúng chưa đủ điên hay sao hả?!"
"Tôi cho rằng máu của tôi có thể cứu được Lý Thanh." Tôi cũng bất ngờ, không biết tại sao lần này máu của tôi lại mất đi công dụng, hơn nữa còn đánh thức mấy con quái vật kia dậy.
"Cậu cho rằng mình vạn năng thật đấy hả!" Bàn Tử mắng tôi một câu, sau đó thì nói: "Cậu đợi ở đây đi, tôi xuống đó."
Nói xong, Bàn Tử liền trực tiếp lặn xuống dưới, mà anh ấy xuống dưới chưa được bao lâu, thì đã kéo Lý Thanh trồi lên, anh ấy nhìn tôi một cái với ánh mắt rất kì lạ, Lý Thanh cũng há hốc miệng mà thở, tôi cũng không hỏi nhiều là đã xảy ra chuyện gì, cúi đầu xuống nhìn thử, chỉ cảm thấy mấy con quái vật đen sì đó ở dưới nước đang giương mắt nhìn tôi, tôi với Bàn Tử khiêng Lý Thanh, bơi lên trước tới chỗ miệng giếng, Trần Đông Phương vừa nhìn thấy Lý Thanh biến thành bộ dạng này, cũng bèn lập tức nhảy xuống, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Đám người chết bên phía Lưu Khai Phong, có vấn đề, Lý Thanh muốn lấy chút trang bị, kết quả đã xảy ra chuyện." Bàn Tử nói.
"Chẳng lẽ nào? Trá thi?" Trần Đông Phương kéo Lý Thanh lên trên dây xích, nói.
"Ai nói là không phải chứ. Trước tiên chưa nói đến chuyện đây là giếng khóa rồng của Lưu Bá Ôn, chỉ nói đến chuyện nơi này là mắt phong thủy của Hoàng Hà, chính là nơi tập kết long mạch vô thượng, nếu như nói về mặt phong thủy, nơi này chắc hẳn là nơi có long mạch cao cấp hơn một bậc so với địa long, nếu như chôn người chết thì là một huyệt cực kì tốt, mấy người đó tuy là chết ở đây, cũng coi như là được chôn ở đây, không chắc là trá thi, ai biết là chuyện gì đâu." Bàn Tử gãi đầu nói.
"Là cổ trùng." Lúc này, Lý Thanh dần dần lấy lại ý thức, nhưng mà anh ấy vẫn còn rất yếu, nói.
"Cổ trùng?" Bàn Tử hỏi, vừa nói đến cái này, Bàn Tử vậy mà lại có hơi đỏ mặt, tôi biết anh ấy đang nghĩ đến cái gì, hôm đó sau khi Bàn Tử bị con cổ trùng kia chui vào trên lưng thì đã trở thành một ** lẳng lơ ra sức câu dẫn tôi, anh ta đã từng nếm trải sự lợi hại của cổ trùng này rồi, tôi bèn nói: "Anh trai tôi từng nói, lần này Lưu Khai Phong tìm mấy dị sĩ giỏi sử dụng cổ trùng từ Nam Cương đến, vốn là để đối phó với anh trai tôi. Mấy ngày trước lúc Bàn Tử đang ngủ cũng bị trúng chiêu."
"Nếu nói vậy, thì tôi biết là ai rồi. Hắn tên là Na Đa, từng làm hại rất nhiều mạng người, là một tên tội phạm bị truy nã, người này có thủ đoạn rất là kì lạ, bên phía cảnh sát đã chuyển hồ sơ của hắn đến chỗ chúng tôi, chỉ có điều sau đó lúc chúng tôi bắt người thì phát hiện người này giống như là đã hóa thành không khí vậy, không ngờ là tên Lưu Khai Phong này, ngay cả người như vậy mà cũng dám thu nhận vào phe mình, trên người hắn từ trên xuống dưới đều là cổ trùng, kiểu giết người vô hình này rất khó đối phó." Trần Đông Phương nói.
"Làm sao cậu biết được đó là cổ trùng?" Lúc này Bàn Tử hỏi Lý Thanh.
"Con quái vật đó xé thi thể kia thành từng mảnh, tôi nhìn thấy có một con trùng nhỏ màu đỏ từ trong đầu thi thể chui ra ngoài. Mấy người đó không phải là chết đuối, mà là bị cổ trùng ăn mất não nên mới chết." Lý Thanh ho một tiếng rồi nói.
"Quái vật gì cơ? Cái gì mà xé xác? Cậu nói gì chứ?" Trần Đông Phương đầu óc mơ hồ nói.
Sau đó thì Bàn Tử kể lại cho Trần Đông Phương nghe về tình hình ở bên dưới, cuối cùng anh ấy nói: "Vốn dĩ tôi cho rằng là máu của Diệp Tử đã làm kinh động mấy con quái vật đó, còn mắng cậu ta mấy câu, không ngờ máu của thằng nhóc này vậy mà có tác dụng thật, mấy con quái vật đó không những không tấn công chúng tôi, thậm chí còn giúp Lý Thanh xé mấy cái thi thể kia ra thành từng mảnh."
"Anh còn biết là anh đã mắng tôi một trận nữa hả?" Tôi lườm Bàn Tử một cái, nói.
"Cậu làm như vậy vốn dĩ là rất nguy hiểm, sao nào, cậu còn muốn Bàn gia tôi xin lỗi cậu nữa hả?" Bàn Tử nói.
"Được rồi, đừng gây nhau nữa, Diệp Tử à, Bàn Tử nói cũng không sai đâu, nếu như là trá thi thật, cháu để thi thể nhìn thấy máu thì sẽ càng khó đối phó hơn, còn nữa, sau này không được tùy tiện để chảy máu, trừ khi trong những tình huống bất đắc dĩ, Bàn Tử thắp hồn đăng cho cháu mà anh trai cháu đã không đồng ý, chính là thật sự sợ cháu bị bại lộ, cháu đừng vì chúng ta đều biết sự không tầm thường của cháu, thật ra đây còn là một bí mật nữa, mấy người biết chuyện chúng ta tuyệt đối sẽ không truyền ra bên ngoài. Bởi vì một khi cháu mà bị bại lộ, thì kẻ thù của cháu sẽ vô cùng lớn mạnh." Trần Đông Phương nhìn tôi nói.

Bình Luận

0 Thảo luận