"Bàn gia, mấy cái anh nói tôi đều hiểu hết, bây giờ nói mấy cái này thì có ý nghĩa gì đâu, anh cũng biết đó, tôi cũng có điểm đặc biệt chứ bộ." Tôi nói.
"Đúng vậy, cậu á, thật ra chỉ còn lại điểm đặc biệt này thôi, nhưng mà điểm đặc biệt này của cậu thì có thể làm được gì? Có thể thu hút Quỷ Thợ May đến để tính kế với cậu hả? Có thể thu hút Đạo Ngọc Hoàng đến truy sát? Đúng, quả thật là bởi vì máu của cậu làm được không ít chuyện, cái này thì Bàn gia tôi thừa nhận, nhưng cậu thử nghĩ lại mà xem, ngoài cái điểm đặc biệt chưa phân định rõ được nó là chuyện tốt hay chuyện xấu này ra, cậu còn có điểm nào khác đáng để Hàn Tuyết tiếp cận để rồi tính kế với mình không chứ?" Bàn Tử không cười nữa, mà không ngừng chất vấn tôi.
Tôi nhìn anh ấy một cái, uống cạn phần bia còn lại, không nói gì nữa.
"Trong khoảng thời gian này cậu cứ luôn cho rằng mình được người khác đối xử đặc biệt, cho nên thật sự đã coi mình như là một thần long chuyển thế, tỉnh lại đi nhóc, triều Đại Thanh đã vong quốc lâu như vậy rồi, cậu là một con rồng, trong cơn gió xã hội chủ nghĩa thì cậu cũng phải nằm im thôi. Bàn gia tôi không nói với cậu, chính là vì muốn xem thử lúc nào thì cậu mới tỉnh lại, tôi vẫn phải nói thật cho cậu biết, cậu cho rằng mình đặc biệt lắm sao? Lúc nhỏ Bàn gia tôi trông trắng trẻo mập mạp, sư phụ của tôi dẫn tôi đi, sáu tuổi Bàn gia tôi đã vẽ bùa, tám tuổi đã bắt ma, có một khoảng thời gian còn được cho là thiếu niên thiên tài, vậy mà không đặc biệt sao? Cho nên đặt chuyện này lên bản thân cậu, người mưu tính chuyện này có thân phận cũng khá lớn, nhưng ít ra bây giờ có thể thấy, cậu chính là một người bình thường, không có Bàn gia, không có anh trai cậu, thì ngay cả tư cách để trải nghiệm những chuyện này cậu cũng không có, bất cứ một người nào bước ra búng ngón tay một cái thôi cũng có thể diệt được cậu. Cậu đừng trách Bàn gia tôi nói lời mất lòng, thật ra con người cậu cũng có chút ngứa đòn. Tôi nói cho cậu biết nhé, cậu nghi ngờ Bàn gia tôi cũng không thành vấn đề, thậm chí nghi ngờ cả anh trai cậu cũng chẳng sao, nhưng mà là đàn ông, nghi ngờ ai cũng được nhưng đừng nghi ngờ người phụ nữ dành hết tâm can của mình cho cậu. Hôm nay Hàn Tuyết rời xa cậu, ngày sau có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn cậu gấp trăm lần, nó cũng giống như trò đùa thôi. Cậu đó, ở trước mặt cô ấy, điểm tựa lớn nhất chẳng qua chỉ là cô ấy thích cậu mà thôi. Cô ấy thích cậu, nên mới đợi cậu quay lại, cậu mới có suy nghĩ không quay lại. Cô ấy không thích cậu, cậu chết ở bên ngoài thì có liên quan gì đến cô ấy chứ?" Bàn gia nói một tràng vuốt mặt không kịp, mắng tôi đến mức tôi ngơ cả người.
Sau khi mắng xong, tôi thậm chí còn không biết nên phản bác như thế nào, bởi vì tôi phát hiện ra rằng mỗi một câu mà Bàn Tử mắng tôi đều có lý. Gần đây có rất nhiều người coi trọng tôi, khiến tôi còn không biết mình thật ra là ai, tôi nhắm mắt lại, nghĩ đến khoảng thời gian lúc bắt đầu khi tôi yêu thầm Hàn Tuyết mà không dám thổ lộ, lúc đó, mỗi ngày tôi chỉ cần nhìn thấy cô ấy một cái thôi là đã mãn nguyện rồi, bây giờ cô ấy lại trở nên dựa dẫm vào tôi, còn thiếu một bước nữa là trở thành người con gái của tôi, thì tôi lại bắt đầu suy tính thiệt hơn, đây thật ra không phải là vấn đề của Hàn Tuyết, vấn đề là ở bản thân tôi.
Tôi châm một điếu thuốc, cơn mắng xối xả của Bàn Tử chắc chắn là một sự thức tỉnh, tôi đứng dậy rồi nói: "Đi thôi, bây giờ chúng ta về nhà luôn! Đi ngay bây giờ!"
"Như vậy mới đúng đó! Đúng là một đứa trẻ ngoan, nhìn cái vẻ mặt ủ rũ của cậu kìa, Bàn gia tôi sớm đã đặt vé xong xuôi hết rồi, chuyến sớm nhất cũng vào lúc bốn giờ sáng, cậu ngủ một giấc trước đi, đợi lát nữa tôi gọi cậu dậy ra sân bay, về quây quần sum họp với người nhà. Mie nó, đi xa rồi, ở nhà còn có một cô nương xinh đẹp như thế đợi cậu về, còn giúp cậu chăm sóc mẹ già, cậu còn muốn gì nữa!" Bàn Tử cười ha hả rồi nói.
Tôi nhìn Bàn Tử.
Tôi đột nhiên có một cảm giác, thật ra tôi cũng không phải là kiểu cái gì cũng tệ như Bàn Tử nói, bản thân tôi cũng có một gia tài vô cùng quý giá, gia tài này không phải là dòng máu trong người tôi, không phải là sức mạnh vô hạn mênh mông sau khi tôi thắp hồn đăng, mà là ở bên cạnh tôi có vài người bạn và người thân như thế này.
Tôi với Bàn Tử đi chuyến bay sớm quay trở lại Lạc Dương, sau khi đến Lạc Dương thì tôi gọi một cuộc điện thoại cho Hàn Tuyết báo cho cô ấy biết là tôi đã về rồi, bên phía cô ấy lập tức không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, qua một lúc lâu sau thì mới nghe thấy tiếng cô ấy nức nở, việc này khiến tôi vô cùng đau lòng và áy náy. Sau khi biết cô ấy đang ở Phục Địa Câu, tôi với Bàn Tử lập tức lái xe chạy thẳng về nhà. Lúc về đến nhà, thật ra cũng đã hơn chín giờ, vừa bước xuống xe, tôi đã nhìn thấy Hàn Tuyết đang đứng ở cửa thôn.
Nhìn thấy giai nhân mà tôi ngày nhớ đêm mong, cả người tôi run lên.
Bàn Tử đạp tôi một cái rồi nói: "Đi đi! Mạnh mẽ lên!"
Tôi mở cửa xe ra, thì lập tức chạy ngay đến chỗ cô ấy, sau đó thì ôm cô ấy vào lòng, hận không thể hòa cả người cô ấy vào trong cơ thể mình.
Tôi mở miệng, cô ấy lập tức đưa tay ra chặn lại rồi nói: "Đừng nói gì cả, hôn em đi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận