----Cho nên ở đây, mục tiêu của họ đã thay đổi từ việc giết chết hai đứa trẻ như lúc đầu, bởi vì bọn họ cho rằng cách trở về thế giới của mình là vào trong quan tài đầu rồng, vả lại tính cách của Thiên Thủ Quan m so với Quỷ Thợ May thiếu kiên nhẫn hơn nhiều, bà ta không chỉ nghĩ đến nó mà còn thử nó. Bà ta thực sự đã nhốt mình trong quan tài đầu rồng, hy vọng có thể quay trở lại.
Kết quả là bà ta không những không thể quay trở lại, mà còn bị người của tộc rồng trấn áp vĩnh viễn trong thủy tinh cung dưới Hoàng Hà bằng một nửa xương cốt của chính mình.
Quỷ Thợ May rõ ràng là kiên nhẫn hơn Thiên Thủ Quan m nhiều.
Ông ta bắt đầu lập kế hoạch từng bước cho sự quay về của mình, đồng thời phò trợ Quỷ Đạo cũng là một trong những thủ đoạn của ông ta.
----Trong khi Quỷ Thợ May và các thành viên tộc bóng đen của ông ta đang hành động, Lưu Bá Ôn cũng không nhàn rỗi, bởi vì Lưu Bá Ôn là người duy nhất lấy được cuốn sách trời không chữ trong quan tài đầu rồng. Những gì được ghi lại trong cuốn sách trời không chữ này, chắc chắn có liên quan đến hai đứa trẻ này. Lưu Bá Ôn và Ngọc Hoàng Đạo những người biết chuyện cũng bắt đầu lên kế hoạch để đối phó với Quỷ Đạo. Con rồng thật đã chết trong lúc chiến đấu với Quỷ Thợ May, được Lưu Bá Ôn tách ra, chôn cất ở một số nơi, vảy rồng ở dưới đáy Hoàng Hà, cơ thể rồng ở Thần Nông Giá, và long nguyên ở trong Mười Hai Hang Quỷ.
Điều này có phần giống với những ngôi mộ được xây bởi những gia đình giàu có thời xưa, để ngăn chặn những kẻ trộm mộ đến, nhiều ngôi mộ là giả nhưng cuối cùng chỉ có một ngôi mộ đúng. Lưu Bá Ôn đã chọn chôn hai đứa trẻ bên dưới Thần Nông Giá, ngoài việc được hàng ngàn xác chết canh giữ, còn có một con rắn khổng lồ canh giữ nơi này, cũng xem như không có gì sai sót. Đột nhiên một ngày nọ, binh đặc chủng và binh lính được trang bị vũ khí tân tiến xông vào và mang hai đứa trẻ ra ngoài.
Một đứa bị Diệp Thiên Hoa mang đi.
Đứa còn lại được A đưa đi.
Một người là tôi, một người là con bé Thu Ly. Kết quả, hành động này đã chọc giận Ngọc Hoàng Đạo, nên Ngọc Hoàng Đạo đã trực tiếp ép ông nội tôi là Diệp Giang Nam giết cha tôi Diệp Thiên Hoa, lấy cái chết để tạ lỗi, cái giá cuối cùng là phải phá một ngọn hồn đăng của tôi, tôi mới có thể ở lại.
Khi tôi đề cập đến điều này với Liễu Thanh Từ, cả hai chúng tôi nhìn nhau và không nhịn được cười, bởi vì tôi đang phân tích tất cả những điều này, cô ta nhìn tôi cười và nói: "Sao cậu không viết một cuốn tiểu thuyết giả tưởng luôn đi?"
"Không phải là tôi muốn nó giả tưởng như vậy, mà mọi chuyện vốn là như vậy. Thiên Thủ Quan m, rồng thật, tôi còn tưởng rằng những thứ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi." Tôi cười khổ nói.
Vào lúc này, tôi cảm thấy rằng dù những thay đổi trong thông tin tôi nhận được có làm cho câu chuyện này trở nên hoàn hảo hơn đi chăng nữa, thì tôi dường như vẫn là nhân vật chính của câu chuyện này. Vì vậy, tôi không khỏi cảm thấy suy nghĩ trước đây muốn buông bỏ mọi thứ trở về Phục Địa Câu của mình thật ngây thơ, tôi đang ở trung tâm của vòng xoáy này, dù có thế nào cũng không thể thoát khỏi nó được.
"Cậu cảm thấy những gì cậu đang nghĩ chính là sự thật sao?" Liễu Thanh Từ đột nhiên hỏi tôi.
Tôi nhún vai, hành động này của Tôn Liên Thành bây giờ gần như đã trở thành hành động đặc trưng của tôi, tôi mỉm cười nói: "Có quỷ mới biết."
"Vậy cậu có hy vọng đó là sự thật không? Cậu là thái tử của tộc rồng. Ôi, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy phấn khích rồi." Cô ta che miệng cười nói.
"Tôi không biết. Thành thật mà nói, tôi cũng khao khát có được sức mạnh to lớn đó, nhưng tôi có chút sợ hãi. Nếu thật sự gánh trên vai trọng trách báo thù và khôi phục tộc rồng, thân thể nhỏ bé của tôi sao mà chịu nổi." Tôi mỉm cười.
"Cậu thật vô dụng và thật buồn cười." Cô ta cười nói.
Tôi châm một điếu thuốc khác: "Vậy tôi hỏi cô, cô có nghĩ câu chuyện thần bí mà chúng ta vừa bàn ban nãy là có thật không?"
"Có quỷ mới biết." Cô ta trả lời tôi bằng câu tôi vừa trả lời.
----Sau đó, chúng tôi đột nhiên không nói gì, bầu không khí trở nên im lặng, một lúc sau ánh nắng bên ngoài đã chiếu vào phòng, tôi đứng dậy, vươn vai nói: "Tôi nghĩ mình nên đi."
"Đúng vậy, vốn tưởng rằng một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, nhưng lại như vậy thật lãng phí." Cô ta than thở nói
"Cô còn gì để nói thêm không? Nếu không, tôi sẽ đi đây." Tôi nói.
"Anh không hỏi tôi sẽ làm gì sao?" Cô ấy nhìn tôi khó hiểu.
"Cô sẽ thành thật nói cho tôi biết chứ? Được rồi, tôi thừa nhận, tôi rất tò mò. Câu chuyện cô kể, Thiên Thủ Quan m đã biến mất, và những người trong nhánh của cô, bắt đầu tôn thờ vị thần ở sâu trong núi tuyết, thậm chí cả phụ nữ xinh đẹp nhất trong bộ tộc cũng bị hiến tế. Nhưng theo những gì tôi hiểu về cô, ít nhất những người như cô sẽ không chỉ ngồi chờ đợi, các người nhất định sẽ làm gì đó, tôi không tin, cô có thể nhẫn nại chờ đợi như vậy." Tôi nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận