Tôi không nói gì, im lặng ăn bánh quy, sau khi ăn xong, uống một chút nước nóng, ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi xong thì lập tức bắt đầu lấy lại sức. Tôi nhìn thử xung quanh, phát hiện bốn vị Lạt Ma kia cũng đã ăn qua loa vài thứ, nhưng họ không có ý định đi ngủ, mà ngồi ở một bên để niệm kinh. Thật ra tôi không chịu nổi nữa, nên sau khi vào lều thì chui vào túi ngủ, kết quả tôi vừa mới chui vào thì Liễu Thanh Từ cũng cầm theo túi ngủ đi vào lều. Tôi giật mình sợ hãi, không phải là hương vị đêm qua chưa đủ ngây ngất, nếu như bây giờ chúng tôi còn đang ở trong bộ lạc, tôi thậm chí còn chủ động kéo cô ta vào trong thần miếu, vấn đề là hoàn cảnh hiện nay chắc chắn không cho phép a.
Kết quả cô ta trực tiếp chui vào trong túi ngủ, dựa vào bên cạnh tôi rồi nói: "Yên tâm đi, tôi muốn trừng phạt cậu thì còn có cả đống cơ hội, ngủ đi, Lạt Ma sẽ ở bên ngoài gác đêm cho chúng ta."
"Họ không cần ngủ sao?" Tôi hỏi.
Cơ thể của bốn vị Lạt Ma đó có vẻ vô cùng cường tráng, bốn người họ mặc đồ của Lạt Ma, bên trong còn độn thêm một lớp chăn bằng lông cừu nên ở nơi trời băng đất tuyết cũng không thấy lạnh. Ban ngày lúc đi đường thì cũng thôi đi, bây giờ nhiệt độ ban đêm xuống thấp đến kinh người, họ không những không chui vào trong lều, mà còn chuẩn bị canh giữ suốt đêm?
"Họ đã quen rồi." Liễu Thanh Từ nói.
Nhìn qua ánh đèn, tôi nhìn bốn Lạt Ma ở bên ngoài một cái, tôi có lòng lo lắng liệu họ có lạnh không? Cũng tò mò thể chất của họ như thế nào mà lại có thể chống chọi được với cái lạnh giá thế này, trong lúc tôi suy nghĩ linh ta linh tinh như vậy mà dần dần ngủ thiếp đi.
Lúc nửa đêm, tôi bị Liễu Thanh Từ gọi dậy, tôi còn cho rằng là đã gặp phải tình huống bất ngờ gì, kết quả nghe thấy cô ấy suỵt với tôi một tiếng, sau đó hai chúng tôi bò ra khỏi túi ngủ. Sau khi bò ra khỏi túi ngủ, tôi mới nhìn thấy nhóm người Trần Đông Phương cùng với bốn Lạt Ma này cũng đã tỉnh dậy, tôi thấy bộ dạng của họ dường như đều rất căng thẳng, bèn nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Liễu Thanh Từ vỗ vỗ lên vai tôi, rồi chỉ tay về một phía ra hiệu cho tôi nhìn qua đó. Sau khi tôi nhìn qua đó, da gà da vịt trên người tôi lập tức dựng cả lên. Chỉ thấy ở bên đó có một bóng người màu đen, đang quỳ lạy trên đất, anh ta quỳ lạy một cái rồi lại đứng dậy, bước hai bước thì lại tiếp tục quỳ lạy, cảnh tượng này gần như giống hệt như cảnh Bàn Tử bị mộng du mà Trần Đông Phương miêu tả. Tôi định thần nhìn kĩ lại cái thân hình đó, không phải Bàn Tử thì còn ai vào đây nữa? Lúc này trên người anh ấy mặc một bộ đồ lót, xem ra thằng cha này lúc đi ngủ thì không thích mặc quần áo đây, mấy cái khác thì không nói, nhìn thấy bộ đồ mà Bàn Tử mặc trên người thôi là tôi cũng đã thấy lạnh rồi.
"Sao không cản anh ấy lại?" Tôi hỏi.
"Không cản được, người bị mộng du, nếu như cháu gọi anh ta tỉnh dậy, rất có thể sẽ không tỉnh dậy được nữa." Trần Đông Phương nói.
"Chú cũng tin mấy cái này hả?" Tôi hỏi.
"Mộng du bình thường chắc chắn là không sao, nhưng Bàn Tử này rõ ràng là khác mà." Trần Đông Phương nói.
"Đi thôi, chúng ta đi theo qua đó." Lúc này Liễu Thanh Từ bò ra khỏi lều rồi nói, tôi với Trần Đông Phương nhìn nhau một cái, tuy hai chúng tôi bây giờ ai cũng không muốn để Liễu Thanh Từ phát hiện ra bí mật của Bàn Tử, nhưng lúc này thật ra đã không cản được nữa rồi. Chúng tôi chỉ có thể đứng dậy, để không cho Bàn Tử giật mình tỉnh dậy từ trong trạng thái mộng du kì lạ đó, chúng tôi bước đi một cách rất cẩn thận, cách anh ấy một khoảng rất xa.
Bàn Tử cứ chầm chậm vừa đi vừa quỳ như vậy, từng bước từng bước tiến vào nơi sâu thẳm trong núi tuyết, Liễu Thanh Từ nắm lấy tay tôi, thì thầm nói: "Bây giờ thì cậu đã tin lời mà bà nội Trác Mã đã nói rồi chứ?"
"Anh ấy chỉ là bị mộng du một chút thôi, thiên hạ này người bị mộng du nhiều như vậy, không thể chứng minh được vấn đề gì cả." Tôi nói, chỉ là lúc tôi nói ra câu này, rõ ràng là tôi chẳng có chút tự tin nào hết.
"Nếu như cậu cứ cố chấp như vậy thì tôi cũng hết cách." Liễu Thanh Từ nói.
Chúng tôi tiếp tục đi theo, Bàn Tử cũng tiếp tục tiến về phía trước với cách như vậy, lúc này tôi có chút lo lắng, Bàn Tử mặc đồ mỏng như vậy liệu có bị chết cóng hay không, cho dù không bị chết cóng thì anh ấy cũng sẽ bị cảm lạnh, tôi gần như không nhịn được mà muốn đánh thức anh ấy, kết quả lại bị Liễu Thanh Từ kéo chặt nên không cách gì lại gần anh ấy được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận