Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 627: Nơi Cằn Cỗi Xuất Người Ngang Ngược (3)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Tôi và Trần Thanh Sơn vốn đã sức cùng lực kiệt nhưng con người khi nhìn thấy hy vọng thì bỗng bộc phát sức mạnh lần cuối cùng. Tôi không hề nghi ngờ rằng nếu bây giờ mà không bước được nữa thì đám người này chắc chắn sẽ đánh chết chúng tôi, cho nên chúng tôi dùng chút sức cuối cùng chui vào trong xe của tiểu Lưu.
Tiểu Lưu, người trong suốt đoạn đường luôn trầm ổn trong lúc này bỗng giống hệt như một dũng sĩ. Cậu ta nhấn ga cho xe kêu lên brừm brừm, lúc này không ngừng có đồ vật đập vào xe. Cửa kính hai bên của xe đều đã vỡ, kính chắn gió phía trước xe cũng vỡ một mảng lớn. Tôi nằm xuống ghế sau nói với tiểu Lưu: "Tiểu Lưu, xông ra khỏi đây. Nếu hôm nay chúng ta có thể sống mà thoát khỏi nơi này tôi đảm bảo sau này cậu không phải làm tài xế lái xe cho người khác nữa."
"Được!" Tiểu Lưu đối diện với đám đông lần nữa xông tới. Đám thôn dân liên tục có người ngăn cản trước đầu xe nhưng đều bị tiểu Lưu đâm bay. Đám thôn dân này tuy rằng hung hãn nhưng cũng không phải không sợ chết, thêm nữa là tốc độ chiếc xe rất nhanh, không bao lâu chúng tôi đã xông ra được khỏi đám đông lao ra khỏi thôn mà không hề dừng lại. Ra đến ngoài thôn tiểu Lưu lái xe như bay về phía quận.
Vừa mới tới quận đã có cảnh sát đợi ở đó tiếp ứng chúng tôi, đây là cảnh sát ở đồn cảnh sát địa phương gồm sáu bảy người. Tôi và Trần Thanh Sơn lúc này trông rất nhếch nhác, toàn thân đều là máu dạo cho đám cảnh sát ngây ra. Bọn họ sớm đã liên hệ với y bác sĩ đợi ở đây tiếp chúng tôi, băng bó qua cho chúng tôi. Tiểu Lưu ở bên cạnh không ngừng mắng mỏ đám cảnh sát, từ cuộc trò chuyện của họ tôi nghe được ngay từ lúc bắt đầu xung đột tại thôn tiểu Lưu phát hiện ra đã lập tức báo cảnh sát, nhưng khi vừa nghe thấy là chuyện ở Hàn gia trang thì đám cảnh sát này không dám xuất binh. Tiểu Lưu mắng chửi họ họ quả thực cũng oan ức, thực ra cha của Hàn Cát Lỗ cũng gọi điện cho cảnh sát phân phó nói họ muốn xử lý hai tên trộm. Người ta dù gì cũng là cha ruột của thị trưởng, bọn họ cũng không dám đắc tội.
Sau cùng khi đã được băng bó sơ cứu qua loa, đám cảnh sát cũng khó xử mà bảo chúng tôi nên rời khỏi nơi này trước bởi bọn họ nghe được thông tin nói đám thôn dân cũng đang lái xe về hướng này đuổi theo chúng tôi. Trần Thanh Sơn muốn chửi thề nhưng đã không còn sức mà mắng nữa liền nói: "Giờ không còn vương pháp gì nữa rồi à?"
"Đám người đó vô cùng kiêu căng bá đạo, trong mắt bọn họ sớm đã không coi ai ra gì." Cảnh sát dở khóc dở cười nói.
"Giờ thì hai người đã biết tình hình nhà sếp như nào rồi chứ? Không phải do tôi lắm lời, nhưng nếu sếp không xử lý cái chuyện này thì sớm muộn cũng sẽ bị xử lý vì chuyện này." Tiểu Lưu tức giận nói.
Tôi cũng hiểu cái khó của đám cảnh sát, công việc ở cấp cơ sở cũng đã đầy rẫy khó khăn rồi. Tôi nói: "Tiểu Lưu, chúng ta đi thôi!"
Con xe audi của Hàn Cát Lỗ đã bị đập phá đến không ra hình nữa, chúng tôi liền đổi xe cảnh sát. Các đồng chí ở đồn này cũng coi như tiếp đãi chu đáo, còn phái thêm hai xe cảnh sát nữa hộ tống chúng tôi. Trên đường về tôi nhận được điện thoại của Hàn Cát Lỗ, ông ta một bên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã biết hết tình hình rồi, các cậu dừng xe đợi ở đó đi. Thật quá đáng, bình thường bọn họ làm càn làm quấy tôi vẫn coi họ như người nhà mà nhẫn nhịn, không ngờ bây giờ đến tôi họ cũng không để vào mắt nữa rồi! Còn không nghĩ xem những gì bọn họ có bây giờ là ai cho?"
"Có lẽ trong mắt họ tất cả những thứ chú có được đều là do người dân phụ lão ở Hàn gia trang cho, là phong thủy tốt của Hàn gia trang đã khiến cho chú thành đạt." Tôi cười khổ nói. Chỉ cười thôi mà các vết thương trên người đau đớn như muốn rách ra.
"Họ bị nuông chiều thành quen rồi, mọi người đang trên đường về phải không, đưa điện thoại cho tiểu Lưu!" Lúc này Hàn Cát Lỗ đã thực sự tức giận. Hàn Tuyết còn chưa rõ sống chết ra sao, vậy mà người nhà ông ta lại suýt nữa đánh chết rể hiền của ông ta, làm vậy mà được sao?
Tiểu Lưu nhận điện thoại vâng dạ mấy câu, một lúc sau anh ta trả lại điện thoại cho tôi nói: "Cuối cùng sếp cũng đã nghĩ thông rồi, đám người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Sếp bảo chúng ta chờ ở đây, đội chống bạo động sẽ tới ngay, bọn họ thảm tới nơi rồi."
Lúc tiểu Lưu nói ra những câu này có thể nghe ra cậu ta đang vô cùng hưng phấn. Đó là cái cảm giác thỏa mãn đến mức cảnh sát nghe tiểu Lưu nói xong người nào người nấy cũng xắn tay áo chuẩn bị tinh thần.
Xem ra đám người nhà không biết trời cao đất dày của Hàn Cát Lỗ sắp phải rước họa rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận