Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 644: Đất Máu (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Câu nói này của Bàn Tử, lập tức khiến cho Hàn lão gia tức giận đến mặt mày trắng bệch, mấy anh em của Hàn Cát Lỗ người nào người nấy cũng muốn nhào đến tính sổ với Bàn Tử, Bàn Tử liền chỉ tay rồi nói: "Đừng có sồn sồn lên với tôi, cũng không sợ nói cho các người biết, tính khí của Bàn gia tôi cũng không tốt lắm đâu. Đừng có tỏ ra ta đây quá, nếu mà chọc giận tôi, đừng nói là bà con họ hàng với Hàn Cát Lỗ, cho dù là Hàn Cát Lỗ, Bàn gia tôi cũng có thể lột từ trên xuống dưới đấy."
Bàn Tử nói ra câu nói này khiến vẻ mặt của Hàn Cát Lỗ trở nên hơi sượng, tôi vội vàng đứng ra khuyên ngăn, nói: "Được rồi, đừng có chém gió nữa, anh nên làm gì thì làm đi thôi."
Bàn Tử nói với Hàn Cát Lỗ: "Mấy lời của Bàn gia tôi có lẽ là ông không thích nghe, ông có hiếu với ông già này, đợi lát nữa là ông sẽ biết ngay, cha của ông đối xử với cha của ông ấy như thế nào. Đào!"
Bàn Tử nói xong thì phất tay một cái, mấy thanh niên trai tráng trong thôn cùng theo chúng tôi đến đây cầm lấy cuốc xẻng mà mấy người nhóm Hàn Cát Lỗ mang đến, vây xung quanh ngôi mộ rồi bắt đầu đào, mấy thanh niên này còn chưa kết hôn, người nào người nấy từ trên xuống dưới còn chưa dốc hết sức lực, chẳng bao lâu sau đã đào hết ngôi mộ này rồi. Lúc này, sắc mặt của Hàn lão gia càng trở nên tái nhợt, liên tưởng đến câu nói ban nãy của Bàn Tử, tôi không khỏi suy nghĩ, năm đó lúc Hàn lão gia chôn cha ruột của mình xuống đây, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì khác nữa sao?
Tôi bèn đi hỏi Bàn Tử, Bàn Tử không nói với tôi, mà ngược lại bước đến bên cạnh Hàn lão gia rồi nói: "Ông già, nếu như ông thật sự sợ mất mặt, thì bây giờ tự nói với các con của ông trước đi, cũng tránh để chút nữa sau khi đào lên được thì lại khó coi."
Hàn lão gia không nói một lời nào, từ nãy đến giờ, ông ấy không nói một câu nào hết, nhưng mà Hàn Cát Lỗ không nhịn được nữa, ông ấy hỏi Bàn Tử: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Bàn Tử liếc ông ấy một cái rồi nói: "Cha của ông không muốn nói, vậy thì Bàn gia tôi cũng sẽ không nhiều lời, đợi lát nữa chúng ta xem thử là biết ngay thôi."
Mấy thanh niên kia vẫn đang đào không ngừng, nhưng chưa đào được bao lâu, bọn họ đột nhiên dừng lại, người nào người nấy vẻ mặt rất khó coi, chúng tôi bước qua đó, lúc này mới biết tại sao họ lại dừng lại, bởi vì lúc họ sắp đào đến được quan tài, ở trong đất, vậy mà còn lẫn cả máu nữa!
"Đây là?" Hàn Cát Lỗ nói.
Vốn dĩ tôi cho rằng chuyện này có thể nằm trong dự tính của Bàn Tử, không ngờ lúc Bàn Tử nhìn thấy đất máu này thì sắc mặt liền thay đổi, anh ấy nói: "Mau lùi lại! Đưa xẻng cho tôi!"
Mấy thanh niên đó đều biết Bàn Tử là một đại sư, vừa nhìn thấy đại sư mà cũng căng thẳng, thì họ cũng nhanh chóng lùi lại, còn Bàn Tử thì cầm lấy cuốc, tự mình từ từ đào lên, nhưng mà càng đào thì máu đổ ra càng nhiều, cuối cùng, tình hình trên mặt đất khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng, cái này giống như là một vũng bùn thối, một vũng bùn thối màu đỏ máu, quan trọng nhất đó là, nó không chỉ có màu đỏ, mà nó là máu, bởi vì bây giờ xung quanh toàn là mùi máu tanh, gần như đã nồng nặc đến mức không chịu nổi nữa.
Bàn Tử vẫy vẫy tay với tôi, tôi nhanh chóng bước sang đó rồi hỏi: "Đây là chuyện gì vậy a?"
"Không biết, con mẹ nó, vốn dĩ tôi cho rằng Hàn lão gia này chỉ là chôn sống cha mình ở đây thôi, chính là để cầu mong vận khí phong thủy nhanh chóng gia tăng, nên chôn người sống vào đây, những chuyện như vậy có rất nhiều trong lịch sử, nhưng mà tôi không ngờ, ở đây vậy mà lại ra tình hình như vậy." Bàn Tử nói.
"Tình hình gì chứ?" Tôi hỏi.
"Chưa từng nghe qua, chưa từng gặp qua, bên chỗ Tương Tây thì có đất màu đỏ, cũng là đất máu, nhưng mà chưa thấy nó quá đến vậy." Bàn Tử nói.
"Vậy phải làm sao?" Nghe Bàn Tử nói như vậy, tôi cảm giác lúc này hình như Bàn Tử cũng không thể kiểm soát được tất cả trong lòng bàn tay rồi, bất giác có chút lo lắng mà nói.
"Cậu đứng sát vào Bàn gia tôi một chút, thật ra nếu mà không ổn thì nhỏ một tí máu của cậu xuống để trấn áp, của cậu là máu chân long mà, có thể khắc chế vạn tà!" Bàn Tử nghiến răng nói.
"Hay là tôi cũng giúp anh đào nhé?" Tôi nói.
"Được." Bàn Tử gật đầu.
Hai chúng tôi mỗi người cầm lấy một cái xẻng, cứ như vậy mà đào sâu xuống dưới, lúc này, bọn họ người nào người nấy đều cách chúng tôi rất xa, bởi vì tình huống bây giờ, giống như là hai chúng tôi đang moi cái gì đó từ trong ao máu ra vậy.
Chẳng bao lâu sau, hai chúng tôi đào ra một cỗ quan tài, cỗ quan tài này đã mục nát không còn hình dạng gì nữa, Bàn Tử quắc tay với họ rồi nói: "Lại đây, khiêng lên!"
Mấy thanh niên kia lúc này cũng hơi rén, Bàn Tử liền mắng: "Sợ cái gì! Không sao đâu!"
Nói xong, mấy người đó mặc dù là không tình nguyện, nhưng cũng bước tới, quấn dây thừng lên, rồi nhấc chiếc quan tài này ra khỏi chỗ đó, vừa mới đặt cỗ quan tài này xuống đất, thì bọn họ liền bỏ chạy, còn Bàn Tử thì mặt mày sa sầm đứng ở phía trước cỗ quan tài này. Một lúc sau, anh ấy đột nhiên suỵt với chúng tôi một tiếng rồi nói: "Tất cả im lặng! Cmn cái thứ ở bên trong vẫn còn sống!"
Anh ấy vừa nói xong câu này, cả người Hàn lão gia đều khuỵu xuống.

Bình Luận

0 Thảo luận