Nếu như không phải được Bàn Tử dẫn đường, ai cũng không thể tưởng tượng được, ở sâu trong dãy núi Côn Luân vậy mà lại ẩn giấu một tông môn Đạo Giáo. Dưới chân núi, chúng tôi nhìn thấy tiên cung nguy nga tráng lệ kia đứng sững trên đỉnh núi cao, dãy núi bao quanh, tiên khí vấn vít, mấy cái khác thì không nói, chỉ nhìn phong cảnh thôi là đã thấy đẹp không sao tả xiết rồi. Lúc chúng tôi đến chỗ chân núi, ở trên đỉnh núi có một nhóm đạo sĩ mặc Đạo bào màu xanh đang ở trên chỗ bậc thang, người dẫn đầu là một ông lão tóc trắng da dẻ hồng hào, chắc là ông ấy biết chúng tôi đã đến đây nên đang ra đón chúng tôi.
"Mọi người lên đó đi, tôi không đi đâu, tôi ở dưới chân núi đợi mọi người." Lúc này Tôn Liên Thành nói.
"Đi thôi, cùng đi lên xem thử, dù sao cũng đã tới đây rồi." Tôi nói, nói thật lòng, trên suốt hành trình này Tôn Liên Thành vô cùng trầm lắng, bất kể con người của anh ta thế nào, từ trước đến nay anh ta vẫn luôn là một người vô cùng lạc quan, cho nên suốt đường đi nhìn thấy bộ dạng chán nản của anh ta, thật ra tôi đã tin là lần này anh ta không định bày ra mánh khóe gì nữa rồi, cộng với thuyết tương đối mà Bàn Tử nói, kì thực tôi dần dần không thấy ghét anh ta như lúc trước nữa.
"Được không?" Tôn Liên Thành nhìn Bàn Tử rồi nói.
"Đi thôi." Bàn Tử gật đầu, rồi dẫn đầu bước lên phía trên.
Đường lên tiên cung của Đạo Ngọc Hoàng có một lối bậc thang rất dài. Bàn Tử đi ở phía trước, chúng tôi ở phía sau leo lên trên, đoạn bậc thang này bây giờ đối với tôi mà nói chắc chắn là chuyện nhỏ như con thỏ, khi đến trước cổng tiên cung, Bàn Tử nói với ông lão đứng ở chính giữa rằng: "Tiểu Bàn tham kiến chưởng giáo chân nhân."
Thì ra đây chính là đương kim chưởng giáo chân nhân của Đạo Ngọc Hoàng, cũng chính là sư huynh của Hà An Hạ Hà chân nhân, Giang Thành Tử, đây là tên của một làn điệu, nhưng cái tên này lại rất phù hợp với một thân khí chất vượt ngoài thế tục của chưởng giáo chân nhân.
"Tham kiến chưởng giáo chân nhân." Tôi cũng nhanh chóng thi lễ, tôi từng nghe Bàn Tử nói, Đạo Ngọc Hoàng thật ra vẫn luôn đi theo lối lễ nghi cổ xưa, tôi không biết các lễ nghi cổ xưa thì trông như thế nào, chỉ có thể học theo dáng vẻ của Bàn Tử, nhìn bầu vẽ gáo thôi.
Giang Thành Tử đó nhẹ nhàng gật đầu với tôi, ông ấy không nói gì, mà chỉ lóng ngóng nhìn Xi Vưu, ánh mắt ông ấy nhìn Xi Vưu rất kì lạ, hình như cũng rất bối rối, còn Xi Vưu thì cứ đứng ở đó, cũng không nói gì, cũng lơ ngơ nhìn ông ấy, thậm chí từ trong ánh mắt của Xi Vưu, tôi đột nhiên nhìn ra được một chút sự ngây thơ hồn nhiên.
Cuối cùng, Giang Thành Tử bước lên trước một bước, vẻ mặt vẫn vô cùng bối rối thi lễ với Xi Vưu một cái rồi nói: "Vãn bối Giang Thành Tử, tham kiến tiền bối."
Nghe xong câu nói này, tôi đột nhiên ngỡ ngàng, Bàn Tử thì nín cười, trông dáng vẻ này thì đang nín cười muốn nội thương rồi đây, câu này tuy là nghe có vẻ mắc cười, nhưng mà nói sao đây nhỉ, nếu xét về tướng mạo, Giang Thành Tử là một lão già, còn Xi Vưu thì là một thanh niên trẻ đẹp trai, ông ấy tự xưng là vãn bối thì cứ thấy sao sao, nhưng nếu chiếu theo tuổi tác thực tế, thì Xi Vưu đã sống mấy ngàn năm rồi, ông ấy tự xưng mình là một vãn bối thì cũng không thành vấn đề, tôi còn cho rằng sau khi nhìn thấy Xi Vưu thì Giang Thành Tử sẽ khó xử gì đó, thì ra là khó xử về vấn đề xưng hô.
Trên thực tế, không chỉ có mình Bàn Tử nín cười đến nội thương, mà ngay cả mấy người đứng bên cạnh Giang Thành Tử lúc này cũng đều có vẻ mặt kì lạ, cuối cùng, Giang Thành Tử gõ lên đầu Bàn Tử một cái rồi nói: "Đi thôi, lên núi."
Sau khi chúng tôi đi lên núi, đột nhiên từ phía sau đạo quán này truyền một tràng tiếng thét to lớn, tiếng thét này giống như là đến từ một con quái vật khổng lồ thời tiền sử vậy, chắc hẳn đây là vật cưỡi của Ngưu Ma Vương, quái vật Bích Thủy Kim Tinh mà Bàn Tử nói rồi. Sau tiếng gầm rú này, tôi ngẩng đầu lên nhìn, một con quái vật to lớn dường như khiến trời đất rung chuyển, tựa rồng tựa hổ mà cũng giống như kì lân, có vẻ như cái đầu đặc biệt của nó trông vô cùng bá đạo.
Giang Thành Tử nhìn thấy con quái vật khổng lồ ở trên trời, ông ấy vẻ mặt bất lực nói với Xi Vưu: "Đây là con vật cưỡi của Hiên Viên hoàng đế năm đó, sau này vẫn luôn ẩn cư trong Đạo Ngọc Hoàng, e là nó đã nhận ra người rồi."
Xi Vưu cười một cái, đột nhiên ông ấy bay lên trên, con quái vật khổng lồ hiên ngang giữa không trung, giống như đang cười nhạo tên tướng bại trận dưới tay mình năm đó, còn Xi Vưu thì sau khi bay lên, một người một thú rất nhanh đã đối đầu với nhau, đây là một màn thần tiên quyết đấu thật sự đúng nghĩa đầu tiên mà tôi nhìn thấy.
"Chuyện này." Giang Thành Tử nhìn tôi nói với vẻ khó xử.
"Người cũng biết rồi đó, bây giờ so với trước đây, có một vài thứ không còn giống như trước nữa, chuyện này cứ coi họ như người quen gặp mặt nên chào hỏi nhau thôi." Tôi cười nói, thông qua quãng thời gian ở cùng nhau này, tôi có thể cảm nhận được rằng Xi Vưu không hề là một người khó gần, ông ấy chắc chắn sẽ không thật sự ra tay với con quái vật Bích Thủy Kim Tinh này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận