Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 412: Bích Họa (4)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Trong lúc này trong đầu tôi bỗng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, tôi đã quá nhập tâm xem các bức tranh mà quên mất Bàn tử bọn họ đã xuống đó bao lâu rồi? Bọn họ nói là mười phút, đến bây giờ là bao lâu rồi nhỉ? Tôi tự hỏi bản thân nhưng đầu óc như một mảng sương mù, điện thoại của tôi hết pin rồi, vừa rồi quá say sưa nhập tâm mà dường như quên đi khái niệm về thời gian. Tôi đoán sơ sơ có lẽ đã quá mười phút thậm chí còn hơn hai mươi phút không chừng.
Điều này đã kéo suy nghĩ của tôi từ các bức bích họa trở về thực tại. Tranh đương nhiên là phải xem, nhưng sự an toàn của bọn họ còn quan trọng hơn. Tôi hướng xuống mặt nước gọi hai câu, nhưng trừ tiếng nước chảy ra không có bất kỳ âm thanh hồi đáp nào. Tuy rằng bọn họ đi ba người nhưng cả ba đều là những người không tầm thường cho nên cái khả năng cả ba đều xảy ra chuyện là gần như không thể. Nhưng đã lâu như vậy rồi vẫn chưa quay lại, tôi có chút lo lắng. Đợi thêm hai phút nữa cuối cùng quyết định leo xuống dưới xem, tuy rằng trong thâm tâm tôi cảm thấy vô cùng lo lắng sợ hãi đối với với cái dòng nước chảy xiết phía dưới.
Tôi không muốn từ trên xích sắt mà nhảy ùm xuống nước như bọn họ mà từ từ men theo xích sắt trèo xuống, đợi chạm tới mặt nước rồi xuống tiếp. Chủ yếu là giờ tôi vẫn còn đang cầm đèn pin và súng trên lưng, đèn pin thì có thể chống nước, nhưng súng mà rơi vào nước thì coi như xong. Khi tôi chạm đến mặt nước thì buộc khẩu súng tiểu liên vào sợi xích sắt bằng quần áo chuẩn bị leo xuống, kết quả đúng lúc này có một bàn tay nhô lên túm lấy cổ chân tôi. Bàn tay này trắng toát lạnh buốt phút chốc khiến tôi sợ đến bay mất hồn vía vội vàng vùng vẫy muốn thoát ra, chân còn lại thì đạp loạn xạ cái bàn tay kia.
Cũng đúng lúc này một cái đầu trọc trên đầu có xăm hình hoa sen đỏ nhô ra khỏi mặt nước, đó chính là Lý Thanh!
"Anh muốn dọa chết tôi hả?" Tôi nói với anh ta.
"Suỵt!" Lý Thanh lập tức ra dấu tay im lặng với tôi. Lúc này Bàn tử và Trần Đông Phương cũng nhô đầu lên từ dưới nước. Tôi lập tức trèo lên cao hơn đều lấy chỗ cho ba người bọn họ leo lên dây xích. Sau khi leo lên mặt mũi cả ba người trông vô cùng trầm trọng không ai nói một lời nào, cũng với cái hành động lúc nãy của Lý Thanh khiến tôi một lần nữa cảm thấy vô cùng lo lắng không dám mở miệng.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tôi thấp giọng hỏi Lý Thanh.
"Suỵt!" Lý Thanh lại lần nữa nhắc nhở tôi, sau đó nói: "Tắt đèn pin đi!"
Tôi lập tức tắt đèn, Lý Thanh giơ tay chỉ xuống phía mặt nước ám chỉ tôi nhìn xuống dưới đó. Tôi cúi đầu xuống xem phút chốc run cầm cập chân còn dẫm cả lên đầu Bàn tử mà Bàn tử lúc này cũng không dám ho he gì. Ba người chúng tôi cứ thế nhìn trân trân xuống mặt nước. Dưới nước những hình bóng đen sì đang lướt qua, bởi ánh sáng quá yếu ớt tôi không thể nhìn rõ những thứ màu đen đó rốt cuộc là cái gì, nhưng bóng đen đó lại có hai con mắt màu xanh lá phát sáng như ngọc lục bảo.
Tôi đếm qua một lượt cảm thấy nếu cái bóng đen phía dưới giống người mỗi người có hai mắt vậy tổng cộng là có sáu con. Tốc độ của bọn chúng không nhanh dường như không chú ý tới phía bên trên, đang hướng xuống sâu phía dưới lướt qua thăm dò.
Đợi bọn chúng từ từ bơi xa rồi tôi vẫn cố ý nói thật khẽ hỏi bọn họ: "Đây là cái thứ gì thế?"
"Phía dưới có một cơ quan. Lưu Bá Ôn quả là người nghiên cứu rất sâu về cơ quan liên quan đến mười hai con giáp. Đó có lẽ là một trận pháp, cửa sinh duy nhất sẽ mở ra được cổng lớn vào trong địa cung, kết quả Bàn gia tôi mở nhầm cửa." Bàn tử nói.
"Vậy là thả luôn cái thứ này ra ngoài?" Tôi hỏi.
Bàn tử gãi gãi đầu nói: "Chắc không phải đâu!"
"Con mẹ nó anh còn là đạo sĩ đấy, bát quái mà cũng không giải được, tổ sư gia của anh mà biết chắc tức chết!" Tôi mắng.
"Suỵt!" Lúc này Lý Thanh một lần nữa ra hiệu, tôi cúi đầu nhìn cảm thấy hồn sắp nhảy ra khỏi xác luôn rồi. Bởi sáu cái bóng đen đang một lần nữa quay lại mà lần này chúng đã ngẩng đầu nhìn thấy chúng tôi ở phía trên, rõ ràng là đã phát hiện ra và đang lao nhanh về phía chúng tôi!
Tiếp theo mắt tôi hoa lên chỉ cảm thấy cái bóng đen đó đang di chuyển uyển chuyển sau đó một con nhảy lên mặt nước tốc độ vô cùng nhanh kèm theo những đợt sóng nước như pháo hoa. Tôi định thần lại nhìn thầm chửi đây là thứ quái quỷ gì vậy!
Cái thứ này có chút giống người, trên người có tứ chi nhưng toàn thân đều là lông đen, hai mắt tròn thô lố nhưng cái mặt lại trông rất đáng sợ giống trong truyền thuyết miêu tả về quỷ vậy!

Bình Luận

0 Thảo luận