Suy tính của Bàn Tử mới nghe thì có vẻ cũng không tồi, cái này không những là vẹn cả đôi đường, thứ nhất, Trần Thanh Sơn có được một đứa trẻ chiếm giữ vận khí, thứ hai, nếu như thật sự đứa trẻ này được như vậy, thì chắc chắn Bàn Tử sẽ thu nhận nó, còn thứ ba, cô Ngốc không muốn đầu thai, đứa trẻ này đầu thai ngay tại Phục Địa Câu thì cũng xem như là cô Ngốc có thể đi theo bên cạnh nó. Nhưng mà việc nào ra việc đó, tôi cảm thấy nếu như là tôi thì tôi sẽ không chấp nhận được, nếu như không biết thì thôi, còn sau khi mà biết thì có cảm giác như "đổ vỏ" sinh con cho người khác, nhưng đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân tôi, rốt cuộc liệu có thể được hay không thì thật ra vẫn phải chờ đến ngày mai, tôi đi hỏi ý kiến Trần Thanh Sơn xem thử.
Chuyện này dừng lại ở đây, thật ra thì cũng được xem như là có kết cục đẹp đẽ rồi, chuyện của cô Ngốc là một nỗi buồn phiền lớn trong tôi, giải quyết được cũng rất tốt, xem ra, Hàn Tuyết cũng rất hài lòng với kết quả xử lý công chuyện của Bàn Tử. Lúc này đã là một hai giờ sáng, tôi ngáp một cái rồi chuẩn bị quay về phòng ngủ tiếp, kết quả Bàn Tử lại cười với Hàn Tuyết rồi nói: "Em dâu à, chuyện thì cũng đã giải quyết xong rồi, chuyện vừa mới xảy ra, em về ngủ một mình không thấy sợ chứ?"
Bây giờ cho dù có gọi Hàn Tuyết là em dâu thì cô ấy cũng không đỏ mặt như trước đây nữa, gật đầu rồi nói: "Trước giờ em đâu có sợ gì, sao thế, hai người các người còn có chuyện gì à?"
"Thì cũng không có chuyện gì cả, chỉ là Bàn gia tôi bây giờ cảm thấy đang có hứng, mà có hứng như vậy thì không ngủ được, nên kéo Diệp Tử nhà em tán gẫu một chút, không có vấn đề gì chứ?" Bàn Tử nói.
"Vậy hai người cứ nói chuyện đi, em về ngủ trước đây, ngày mai còn có tiết dạy nữa." Hàn Tuyết khẽ gật đầu rồi qua về phòng.
"Nửa đêm nửa hôm anh còn tìm tôi tán gẫu hả? Rốt cuộc là có chuyện gì thế?" Sau khi Hàn Tuyết đi thì tôi hỏi Bàn Tử.
Bàn Tử cũng thu lại dáng vẻ cười đùa tí tởn ban nãy, vẫy vẫy tay với tôi rồi nói: "Đi theo tôi."
Tôi không hiểu mô tê gì, Bàn Tử thì đã bước ra khỏi cổng, sau khi ra đến bên ngoài, anh ta đột nhiên khịt mũi không ngừng đang ngửi ngửi cái gì đó, vừa ngửi vừa bước đi, còn vẫy tay với tôi bảo tôi hãy đi theo, nhìn dáng vẻ này của Bàn Tử tôi cảm thấy vô cùng mắc cười, bèn cười rồi hỏi: "Chuyện này là gì đây? Bị cảnh khuyển nhập hả?"
"Nhập cái đầu cậu, đừng có hỏi nhiều như vậy, cứ đi theo tôi là được rồi." Bàn Tử nói một cách mất kiên nhẫn.
Tôi biết Bàn Tử tuyệt đối là không rảnh h*ng nửa đêm nửa hôm đùa tôi như vậy, cho nên tôi cũng không hỏi gì nữa, cứ như vậy mà đi theo Bàn Tử, không cần phải nói, suốt cả đường đi Bàn Tử thật sự quá là giống cảnh khuyển đi, giống như là anh ấy men theo một mùi gì đó rồi đi về phía trước, chúng tôi cứ đi như vậy, đi mãi đi mãi vậy mà lại đi đến trước cửa nhà chú Trụ Tử.
Tôi vừa thấy một cái là liền thấy bối rối, kéo Bàn Tử rồi nói: "Làm gì thế? Trễ vậy rồi còn đi tìm chú Trụ Tử sao?"
"Quả nhiên Bàn gia tôi đoán không sai, thi cốt của cô Ngốc, chính là bị Trần Trụ Tử này đào ra." Bàn Tử nhìn chằm chằm vào sân nhà chú Trụ Tử rồi nói.
"Chuyện quái gì vậy?" Tôi hỏi.
"Trong cái ống chuyển kinh, tôi có rắc muội bùa vào trong đó, muội bùa rơi xuống trên người cô Ngốc, một ma nữ như cô ấy thì cũng giống như bị dính bụi thôi, cái bụi này mà rớt xuống trên người ma quỷ thì không phủi đi được, bùa của riêng Bàn gia tôi đương nhiên chỉ có một mình tôi là ngửi được mùi, cho nên cậu hiểu rồi chứ, không phải Bàn gia tôi là cảnh khuyển, mà là tôi đang lần theo cái mùi để tìm đến đây, sau khi cô Ngốc rời khỏi chỗ chúng ta thì đến ngay đây!" Bàn Tử nói.
Trong lòng tôi chú Trụ Tử vốn dĩ là một cái gì đó rất nhập nhằng, hình như chú ấy là người biết rất rõ chuyện năm đó, nhưng cũng hình như là không biết gì, cũng có nghĩa là cái gì cũng biết một chút chứ không biết tường tận, điều quan trọng nhất đó là, bất kể là năm xưa hay là khoảng thời gian trước đây, hình như chú ấy đều đi xuyên suốt cả chuyện này từ đầu đến cuối, một con người che giấu rất kỹ như vậy vốn dĩ nên có sự kiêng dè trong lòng, nhưng anh trai tôi thì cứ một mực tin tưởng con người này, còn trong suốt quá trình trưởng thành của tôi thì ông ấy cũng đóng một vai trò rất quan trọng, bây giờ lại phát hiện ra người che giấu hài cốt của cô Ngốc chính là ông ấy, cho nên càng khiến tôi thêm lùng bùng hơn.
Ngay vào lúc tôi đang nghĩ như vậy, Bàn Tử đã chuẩn bị trèo tường đi vào, tôi kéo anh ấy lại, lắc đầu với anh ấy rồi nói: "Thôi bỏ đi, chúng ta về thôi."
"Cậu bị làm sao thế? Tại sao lại bỏ cuộc giữa chừng rồi?" Bàn Tử trừng mắt với tôi, nói.
"Đây là nhà của chú Trụ Tử." Tôi nói thì thầm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận