Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Chúng tôi cứ như vậy mà đưa mắt nhìn theo ông nội đến gần cỗ quan tài đá kia, trước đây Bàn Tử đã từng giao đấu với cỗ quan tài đá này, nói thật nó là thứ cực kỳ nguy hiểm, thi vương sông Lạc Thủy ở bên trong còn vẫn luôn được xem là thứ giống như thần sông, nhưng ở trước mặt ông nội, cỗ quan tài đá này lại vô cùng yên tĩnh, ông nội rời khỏi thuyền, ông nhảy lên trên cỗ quan tài đá kia, sau đó ông cứ như vậy mà ngồi lên trên cỗ quan tài bằng đá, mãi cho đến lúc này, cỗ quan tài đá từ đầu đến cuối vẫn không có bất kỳ hành động nào.
Ông nội cứ ngồi như vậy, quan tài đá lại từ từ chìm vào trong nước, ngay cả bóng hình của ông nội, cũng dần dần chôn vùi vào trong nước, lúc này, màu đỏ máu của vầng trăng tròn trên trời cũng dần dần biến mất, mà mực nước sông Lạc Thủy đã hạ xuống lại một lần nữa dâng lên, rất nhanh, mực nước chưa vượt qua mắt cá chân của tôi đã nhấn chìm cả tế đàn này.
Chú Trụ Tử kéo lấy chiếc thuyền mà ông nội từng ngồi, kéo tôi và anh trai tôi lên trên đó, sau đó chú Trụ Tử chèo thuyền, chúng tôi ra khỏi mặt nước, sau khi tới mặt nước, mấy thôn dân ban nãy còn vui thích sau khi trải qua cảnh tượng vừa rồi, cũng đều nhìn chúng tôi không nói câu nào, còn bên phía lão Lưu thì sắc mặt sa sầm dẫn theo Đường Nhân Kiệt và đám người rời đi. Trần Đông Phương và Lý Thanh cũng đã chèo thuyền vào trong sông, đi vớt hỗn thế ma vương chưa bị hiến tế thành công trên chiếc bè gỗ kia.
Sau khi lên bờ, mẹ tôi sà vào lòng tôi, Hàn Tuyết cũng đỏ hoe đôi mắt, tôi vỗ nhẹ lên lưng mẹ tôi rồi nói: "Mẹ, không sao rồi, đều không sao cả."
A đi về phía chúng tôi, ông ấy nhìn anh trai tôi và tôi rồi nói: "Thật ra chuyện này cũng giống như Lục gia nghĩ, lão gia đã trở thành thi vương lớn nhất ở trong sông Lạc Thủy này, có ông ấy ở bên dưới, đoán chừng ai muốn xuống đó mưu đồ lấy thứ ở bên trong cũng khó."
"Ông ấy không phải là thi vương, ông ấy là người sống." Tôi nhìn A rồi nói.
Ông ấy khẽ gật đầu, mỉm cười rồi nói: "Cũng đúng."
Lúc này Bàn Tử vẻ mặt sững sờ nhìn tôi rồi nói: "Cứ vậy mà xong rồi đó hả? Đại trận thuần dương của Bàn gia ta còn chưa kịp dùng đến mà đã xong rồi sao?"
Tôi vỗ vỗ lên vai anh ấy rồi nói: "Không cần dùng đến chẳng phải là sẽ tốt hơn sao?"
Nói xong, tôi quay đầu lại nhìn về phía sau, mặt nước đã dần dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh như thường ngày, bí mật của Mười hai hang quỷ lại một lần nữa bị chôn vùi trong dòng nước, bên trong hang quỷ bắt đầu từ hôm nay trở đi không còn hàng ngàn hàng vạn oán linh kia nữa, nhưng lại có thêm một người trong Quỷ Đạo là ông nội tôi.
Tôi quét mắt nhìn Trần Thạch Đầu đang ở trong đám người, con người đem mình hiến tế cho Thi Vương Hoàng Hà như ông ấy đây chắc chắn đã gây ra một trò hề, dựa theo suy nghĩ của tôi, tôi tính gọi điện cho tiểu Vương bảo họ đến bắt Trần Thạch Đầu đi, bởi vì trên tay ông ấy dù sao cũng có dính án mạng của ông Ba. Nhưng lúc này tôi đã không còn để ý đến ông ấy nữa.
Chúng tôi quay trở về nhà, sau khi nút thắt trong lòng anh trai tôi được gỡ bỏ, đây là lần đầu tiên anh ấy đồng ý bước vào cửa, vào nhà ngồi, chỉ có điều hình như anh ấy vẫn chưa thể nào bước ra khỏi chuyện của ông nội, cả người lộ rõ vẻ rất bần thần, lúc này trời đã gần sáng, các thôn dân thức cả một đêm đều đã quay về, A và mấy người Trần Đông Phương thì không theo về, trong nhà chỉ có tôi, Hàn Tuyết, anh trai, chú Trụ Tử, Bàn Tử, còn có mẹ tôi, có thể nói đây là đoàn đội hiện nay của chúng tôi.
Lần này chú Trụ Tử quay về, không còn bất lực giống như trước đây nữa, có lẽ cho đến bây giờ, tất cả những gì nên xảy ra hay không nên xảy ra thì đều đã xảy ra cả rồi, chú ấy cũng không còn e dè gì nữa.
Bàn Tử hỏi chú ấy: "Chẳng phải anh bị Đường Nhân Kiệt đem đi rồi sao? Làm thế nào mà thoát ra được vậy?"
"Là chú Diệp." Chú Trụ Tử nói.
Bàn Tử khẽ gật đầu, nếu như ông nội tôi muốn ra tay cứu người, Đường Nhân Kiệt đương nhiên là không cản được.
Trên người chú Trụ Tử đã trải qua đợt bị bỏng lần trước, để lại rất nhiều vết sẹo, sau khi chú ấy rót trà cho chúng tôi xong thì nói: "Chuyện đã đến nước này, một vài chuyện liên quan đến Mười hai hang quỷ, tôi cũng không cần phải giấu mọi người nữa."
Bàn Tử nói: "Đúng đó, sớm đã phát hiện ra con người anh cái gì cũng biết mà, cũng nên nói sớm rồi chứ!"
Chú Trụ Tử mỉm cười rồi nói: "Chuyện tôi biết thật ra cũng không nhiều, cụ tổ của Trần gia, cũng chính là ông nội của Trần Đông Phương năm đó nói cho tôi biết một nửa bí mật khác liên quan đến bia đá đầu rồng, thật ra chính là xích mích giữa nhà họ Trần và nhà họ Diệp, chắc mọi người cũng đã biết rồi, Phục Địa Câu, bản thân nó chính là nơi cư ngụ của nhiều thế hệ nhà họ Diệp, là tổ tiên của Trần gia là Trần Cận Chi gần như đồ sát hết sạch người nhà họ Diệp, vậy mới bá chiếm nơi này."
Tôi khẽ gật đầu nói: "Chuyện này cháu từng nghe anh trai cháu nói qua, quả thật là như vậy."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận