"Tại sao chứ? Chính bởi vì tôi là thần trong lời nói của cô? Có lẽ cô đã điều tra về tôi, có khi còn hiểu tôi hơn chính bản thân mình. Cô biết mà, thực ra tôi chỉ là một phế vật." Tôi cười cay đắng nói.
"Bởi vì tôi cảm nhận được rằng được cậu tin tưởng đã là một chuyện vô cùng vinh dự rồi. Chàng thanh niên trẻ cậu có biết không, càng hiểu sâu về cậu tôi càng cảm thấy đau lòng cho cậu. Từ một người ai nói cũng tin biến thành một người không tin tưởng bất kỳ ai, quãng thời gian đó người đó rốt cuộc đã chịu đựng bao nhiêu sự giả dối!" Liễu Thanh Tư nhẹ nhàng vuốt lên mặt tôi.
Khoảnh khắc này tôi bỗng nhiên rất cảm động.
"Tôi có thể lừa bất kỳ ai nhưng cũng sẽ không lừa dối cậu." Cô ấy hôn lên má tôi nói.
Tôi chỉ cười không nói gì nữa. Qua một lúc Liễu Thanh Tư hỏi: "Cậu thật sự không giải quyết chuyện kia sao?"
"Không cần đâu. Chuyện đó của tôi cũng không quá phức tạp như cô tưởng tượng, thực ra việc lợi dụng tôi là có, nhưng họ cũng đã rất quan tâm chiếu cố tôi, mối quan hệ giữa người với người cũng không thể nào quá thuần khiết được." Tôi nói.
Liễu Thanh Tư gật đầu nói: "Được."
Buổi tối bộ lạc người Tạng đã chuẩn bị bữa tối long trọng chào mừng chúng tôi, rượu đầy vò thịt dê thịt trâu cả tảng lớn. Mấy người chúng tôi gần đây đều rất áp lực cho nên nhân cơ hội này cũng thả lỏng một chút. Đợi ăn uống no say xong thì Trác Mã lão thái thái cũng đã thoát ra khỏi cảm giác bi thương. Liễu Thanh Tư gọi tôi cùng cô ấy đi tới lều của Trác Mã lão thái thăm bà ấy. Thực ra ban đêm mà đi cùng Liễu Thanh Tư thì tôi vẫn cảm thấy chút không thoải mái, nhưng Trác Mã lão thái đã gọi tôi không thể không đi.
Lần này khi vào trong lều của Trác Mã lão thái, tôi thấy bên trong có rất nhiều lạt ma đang ngồi thành hai hàng, Trác Mã lão thái ngồi ở một đầu nhìn thấy tôi thì bà ấy nói vài câu gì đó sau đó Liễu Thanh Tư nói lại với tôi: "Bà nội bảo cậu ngồi vào vị trí mà thần linh nên ngồi."
Tôi chỉ đành cắn răng ngồi vào, bởi vì đã uống không ít rượu tuy rằng tôi chưa say nhưng tay chân cũng có chút loạng choạng, cuối cùng tôi cũng đi tới bên cạnh Trác Mã lão thái ngồi xuống. Đợi tôi ngồi xuống rồi Trác Mã lão thái đứng dậy ấn Liễu Thanh Tư ngồi vào vị trí của bà ấy. Sự thay đổi nhanh chóng này dường như có gì đó không đúng lắm khiến tôi cảm thấy giống như muốn gán ghép cho tôi và Liễu Thanh Tư thành một đôi.
"Cậu đừng động đậy, bà nội muốn giúp chúng ta tìm kiếm con đường tới gặp thần linh." Liễu Thanh Tư nói.
"Hả?" Tôi ngây ra một lúc mới phản ứng lại.
"Suỵt!" Liễu Thanh Tư ra hiệu cho tôi im lặng.
Tôi không nói gì nữa, chỉ nhìn thấy Trác Mã lão thái đi tới trung tâm lều quỳ xuống vái lạy hai người chúng tôi. Bà ấy vùi đầu mình sâu xuống dưới đất mà lúc này các lạt ma đang ngồi hai bên bắt đầu niệm kinh. Vốn dĩ vừa nãy mới trải nghiệm bầu không khí thoải mái của bữa tiệc tối giờ đã trở nên vô cùng trang nghiêm khiến tôi có chút chưa quen. Cũng đúng lúc này Liễu Thanh Tư nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi, tôi cũng không thoát ra.
Trác Mã lão thái ngẩng đầu lên, tôi đã từng nói qua bà ấy trông rất già nua, nhưng ngoại trừ đôi mắt lại vô cùng sáng không giống người ở độ tuổi này nên có. Trong tiếng niệm kinh của các lạt ma, Trác Mã lão thái thái dùng ánh mắt trìu mến như đang nhìn trẻ con để nhìn tôi và Liễu Thanh Tư, tiếp theo bà ấy giơ hai bàn tay lên, hai bàn tay đều có móng tay rất dài rồi đột ngột chọc thẳng vào hai mắt mình trong sự kinh ngạc của tôi.
Phút chốc tôi bị dọa nhảy dựng lên muốn đứng dậy nhưng đã bị Liễu Thanh Tư ấn xuống. Tôi nhìn cô ấy phát hiện hai mắt Liễu Thanh Tư đã ướt đẫm nước mắt nhưng vẫn ngậm chặt miệng liều mạng lắc đầu với tôi.
"Chuyện này là sao?" Tôi hỏi.
Liễu Thanh Tư vẫn lắc đầu không để cho tôi rời đi.
Sau đó tôi nhìn thấy lão thái thái nhắm chặt hai mắt, hai hàng huyết lệ chảy dài từ hốc mắt bà ấy trông vô cùng đáng thương nhưng dường như lão thái thái không hề cảm thấy đau đớn. Bà ấy lấy từ trong quần áo của mình ra một tấm da cừu trắng tinh bày xuống đất, dùng ngón tay chấm vào máu của mình rồi giống như đang suy nghĩ hoặc chăm chú lắng nghe âm thanh nào đó.
Bà ấy cứ quỳ như thế trong tiếng niệm kinh của các Lạt ma, dùng ngón tay mình chấm máu rồi vạch nguệch ngoạc lên tấm da cừu. Tôi nhìn vào tấm da cừu thấy dường như bà ấy đang dùng máu của mình để vẽ một bản đồ.
"Chúng ta có thể không làm gì, nhưng cô phải nói cho tôi biết bà ấy đang làm gì chứ?" Tôi nhìn Liễu Thanh Tư hỏi.
"Chỉ những đôi mắt không nhìn thấy thần mới có thể nghe được thần nói. Thần linh đang chỉ bảo chúng ta, chỉ dẫn chúng ta tìm đường đến với người." Liễu Thanh Tư nói.
"Vớ vẩn, rõ ràng là hoang đường!" Tôi nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận