Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 470: Biến Cố (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Tôi nhìn Tiểu Thất, dù sao cô ấy là một đứa con gái, cứ mãi đi qua đi lại trong phòng, một lúc sau, cô ấy nhận một cú điện thoại, đầu dây bên kia chưa nói được mấy câu, Tiểu Thất đã giận dữ hét lên: "Như thế thì sao mà được?!"
Kết quả hình như phía bên kia đã cúp máy, tôi hỏi Tiểu Thất: "Là cậu gọi điện thoại đến à? Nói sao vậy?"
"Ông ấy bảo em cắt đứt quan hệ. Cái này sao mà được, theo như quy tắc, không phải là em không thể rút khỏi chuyện này, mà nếu như em rút khỏi chuyện này, thì anh bắt buộc phải bỏ ra số tiền mà anh mới đấu giá ban nãy, hoặc là dưới sự chứng kiến của mọi người, tiền mặt cũng được, quẹt thẻ cũng được, cho dù là đưa ra món đồ có giá trị tương đương cũng được, nhưng người anh từ trên xuống dưới có cái gì trị giá hai tỷ rưỡi chứ hả? Nếu như anh không đưa ra được, theo như quy tắc của Cổ Hoa Lâu, anh phải bị đánh chết trước mặt mọi người." Tiểu Thất nói.
"Vậy nếu như em không cắt đứt thì sao?" Tôi hỏi.
"Thế thì phải xử lý em theo như quy tắc mà ban nãy người kia nói đó." Tiểu Thất mặt mày trắng bệch nói.
Lúc này cả người tôi mồ hôi lạnh túa ra lộp độp, bộ đồ trên người cũng ướt đẫm, đương nhiên là tôi không thể thấy Tiểu Thất như vậy rồi, hơn nữa xử lý Tiểu Thất thì tôi cũng chạy không thoát, điều quan trọng nhất đó là, không xử lý Tiểu Thất thì tôi cũng sẽ xong đời, cmn còn bị đập gậy đến chết nữa, tôi nuốt nước bọt nói với Tiểu Thất: "Có thể giữ được người nào hay người đó, em cắt đứt quan hệ, anh tùy cơ ứng biến. Nếu mà không được thì Bàn Gia thắp hồn đăng cho anh, ông đây có tạo dựng tên tuổi thì cũng phải tạo từ đây mà ra."
"Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy thôi." Tiểu Thất nói.
Bây giờ Bàn Tử cũng đổ mồ hôi lạnh khắp mặt, anh ấy móc ra mấy lá hoàng phù dúi vào tay tôi rồi nói: "Tôn Trọng Mưu mà trách tội xuống, thì cậu phải giải thích giúp tôi đó, trong tình huống này thì Bàn gia tôi cũng bất đắc dĩ thôi."
Tôi trừng mắt với anh ấy một cái, nói: "Cmn đã đến lúc này rồi, anh còn nói chuyện này nữa hả!"
Nói xong, tôi nói với Tiểu Thất: "Bây giờ anh nên làm thế nào?"
"Anh bình tĩnh chút đi, bình tĩnh, bây giờ em mở cửa sổ ra, nói em chỉ là em họ của anh, theo anh đến tham gia buổi đấu giá này theo hình thức thôi, sau đó anh nói với họ tại sao một cán bộ thôn thì chắc chắn sẽ không có đủ tiền?" Tiểu Thất nói.
"Nhưng nếu như họ thật sự bảo chúng ta đem tiền ra thì làm thế nào?" Tôi nói, cmn nói láo là bị thiên lôi đánh, người xưa cứ lừa tôi, tuy bây giờ tôi đây không bị thiên lôi đánh, nhưng cũng chẳng khác gì mấy đâu nhỉ?
"Phải rồi, chiếc nhẫn, anh đưa chiếc nhẫn này ra, bây giờ em gọi điện cho ba em, định giá cho chiếc nhẫn này lên hai tỷ rưỡi! Đúng rồi, chính là như vậy, anh bình tĩnh đi, em đi sắp xếp, yên tâm, không sao đâu, chuyện này nhất định sẽ xử lý ổn thỏa. Cứ làm theo những gì em nói, bình tĩnh, sau khi mở cửa sổ ra, anh cũng đừng có hoảng, cứ làm theo những gì chúng ta đã luyện tập lúc trước, nhìn thiên hạ với nửa con mắt." Tiểu Thất nói.
Tôi khẽ gật đầu, bước đi, tôi cảm thấy bây giờ hai chân tôi mềm nhũn như cọng bún, Tiểu Thất vội vàng gọi một cú điện thoại, sau đó thì gật đầu với tôi rồi nói: "Bên chỗ ba em đã đi sắp xếp rồi, anh yên tâm."
Tôi khẽ gật đầu, hít một hơi thật sâu, lúc này cũng chỉ có thể đánh cược thôi. Tôi bước qua đó, đẩy tay một cái mở cửa sổ ra, tôi học theo cách biểu cảm bằng mắt mà mấy ngày trước Tiểu Thất mới dạy tôi, tuy là nửa thân dưới của tôi đang phát run, nhưng tôi vẫn miễn cưỡng lấy tay vịn lên chỗ bậu cửa sổ, mang theo một nụ cười lạnh lùng nhìn xuống đám người bên dưới đang nhìn lên tôi rồi nói: "Không sai, người ở trong tin nhắn đó nói đến chính là tôi, chuyện này là thật, hôm nay là lần đầu tiên tôi đến Thiên Tân chơi, cũng không quen thuộc với con người hay nơi chốn ở đây, cho nên mới dẫn theo cô em họ này đi với tôi. Chuyện tôi là cán bộ thôn ở Phục Địa Câu là thật, Phục Địa Câu là một nơi xa xôi hẻo lánh cũng là thật, nhưng tôi có thể đưa ra được số tiền này hay không, thì không phải cứ để người khác nói là xong."
"Vậy thì cậu đưa ra đi chứ a!" Cái người ở bên gian phòng riêng của Lão Lưu nói.
Mặt mũi của hắn ta trông có vẻ rất là khó ưa, rõ ràng là muốn dồn tôi vào chỗ chết, tôi đang nhớ lại vẻ mặt thường ngày của Lưu Khai Phong, trong lòng lại thấy tức giận, nụ cười chế nhạo của ông ta ngược lại lại đang khiến tôi chơi một canh bạc thật sự, dù sao có xảy ra chuyện thì cũng có nhà họ Lý chống lưng, còn không thì cũng còn có anh trai tôi nữa mà, cùng lắm thì ông đây thắp hồn đăng lên mở một con đường máu thoát thân, chẳng lẽ còn có thể chôn thây ở đây sao?
"Đưa ra thì đương nhiên phải đưa rồi, hôm nay mọi người cũng đều đang theo dõi mà, rõ ràng là có người muốn tôi bẽ mặt, tính tình của tôi vẫn luôn rất tốt, nhưng tượng Bồ Tát thì cũng có ba phần hỏa khí, lần đầu tiên tôi đến Cổ Hoa Lâu chơi, tôi là khách, ông ta cũng là khách, ông ta bới móc tôi như vậy thì có được xem như là phá hủy quy tắc không?" Tôi hỏi.
Lúc này Tiểu Thất bước ra nói: "Ông ta chỉ mặt điểm danh anh, soi mói anh, nếu như anh thật sự không đưa ra được thì bị đập gậy đến chết, còn nếu như anh thật sự đưa ra được, vậy theo như quy tắc của Cổ Hoa Lâu, ông ta phải quỳ xuống xin lỗi anh, còn phải bị nhổ hết răng trong miệng, đến đây chơi, mỗi một người đều là khách quý, ai lại có thể chịu được việc người khác gây rắc rối cho mình chứ?"
"Được! Nếu như cậu ta thật sự có thể trả được tiền, ông đây quỳ xuống xin lỗi cậu ta, răng thì tôi tự mình vả!" Người kia nói.
Anh ta vừa nói xong câu nói này, vị chưởng quỹ ở đại sảnh dưới lầu hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Tiểu tử nhà họ Lưu, dám xưng hô ông đây với Thất tiểu thư nhà chúng ta? Nể mặt Lưu lão gia, cậu tự vả mình hai cái bạt tai trước, thì chuyện này coi như xong."
"Nếu tôi không làm thì sao?" Người kia nói.
"Nếu cậu không làm mà có thể sống sót bước ra khỏi Cổ Hoa Lâu, thì nhà họ Lý sẽ chuyển ra khỏi Thiên Tân." Vị chưởng quỹ đó nói.

Bình Luận

0 Thảo luận