Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 695: Đại Chiến (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Mà lúc này, có một tiếng rồng ngâm từ nơi xa truyền tới, ở một phía khác, cũng có một tiếng gầm của cự long giống như vậy, tôi nheo mắt lại nhìn, nhìn thấy từ bên ngoài nơi phía đường chân trời có một con cự long bay đến, ở trên đỉnh đầu của con cự long, có một thanh niên đang cầm đao đứng đó, không phải anh trai của tôi thì còn ai nữa chứ?
Còn một hướng khác, một con cự long thật sự phát ra một tiếng gầm lớn, cũng đang bay đến.
Cảnh tượng như vậy đủ khiến người ta kinh ngạc.
Cuộc chiến ở bên dưới cũng thảm khốc. Nhóm người Hà chân nhân tuy là mạnh nhưng số lượng của binh dũng quá đông, nhiều đến mức không đếm xuể, trong đó thậm chí còn có những người có sức chiến đấu không hề thua kém họ, liên tục có thể nhìn thấy những người nếu bước ra khỏi Đạo Ngọc Hoàng đều được coi là những cao nhân đắc đạo bị đao kiếm chém chết.
Hiên Viên Công Cẩn cầm Hiên Viên kiếm trong tay, ông ấy nhìn Xi Vưu rồi nói: "Vậy sát thần Bạch Khởi thì giao cho ta, còn cái thứ gọi là Thủy Hoàng kia thì giao cho ngươi đó."
Nói xong, Hiên Viên kiếm xuất ra, một luồng ánh sáng quét qua, liền có vô số binh dũng bị quét thành bột mịn, còn tướng lĩnh không đầu kia, cưỡi ngựa xông lên, binh khí trong tay ông ấy tôi không gọi thành tên được, nhưng binh khí này va chạm với Hiên Viên Kiếm thì tia lửa bắn tung tóe, nhưng bất phân thắng bại.
Anh trai tôi nhảy khỏi đầu rồng, cầm đao xông vào trận hình.
Giang Thành Tử cuối cùng cũng giơ lá cờ kia lên rồi nói: "Trên dưới Đạo Ngọc Hoàng nghe lệnh, trận chiến này liên quan đến an nguy của thiên hạ, Đạo Ngọc Hoàng, là người canh giữ cánh cửa đầu tiên cho thiên hạ bách tính!"
Sau một tiếng hô này của ông ấy, mấy đệ tử của Đạo Ngọc Hoàng bao gồm cả Trần Đông Phương và Lý Thanh vừa mới gia nhập vào đây cũng bắt đầu xông xuống núi, tôi vừa thấy mấy huynh đệ tỉ muội này đều đã gia nhập vào chiến cục rồi, tuy lúc này hồn đăng của tôi vẫn chưa được thắp lên, nhưng mà ý chí sục sôi của tôi ngay lập tức cũng bị khơi dậy, tôi đứng dậy, đang còn định xông xuống núi thì Xi Vưu cản tôi lại, lắc đầu với tôi.
"Bọn họ đều đang chiến đấu, tôi làm sao có thể ở đây đứng im mà nhìn được? Nếu như tôi đã là cái người mà ông gọi là con trai của thiên tôn, tôn của thiên tôn cũng là đến từ bách chiến mới có! Tôi làm sao có thể trốn tránh?" Nói xong, tôi vụt khỏi bàn tay mà Xi Vưu đang cản tôi, bắt đầu cùng với nhóm người Trần Đông Phương xông xuống núi.
Trận chiến này, mới đầu đã được xác định là không thể nào giành được thắng lợi một cách dễ dàng, là một người đàn ông, chỉ cần thật sự tham gia vào trận chiến này, thì trong mắt bạn không có sự sợ hãi, không có căng thẳng, thứ duy nhất bạn có chính là sát phạt, chỉ có sát phạt mới có thể khiến bạn đứng dậy kiên trì đến cuối cùng.
Trong mắt tôi, chỉ có những đồng chí từng người ngã xuống bên cạnh tôi, chỉ có từng binh dũng kia, tôi không biết mình nhặt được ở đâu một thanh đao gãy, mỗi một đao đều chém xuống trên người các binh dũng, tôi không biết tôi đã chém bao nhiêu đao, lúc này tôi đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, chỉ có nhiệt huyết đang sục sôi và ý chí chiến đấu bất khuất.
Máu dần dần làm lu mờ đôi mắt của tôi, trong cuộc chiến, tôi đột nhiên nhìn thấy trước mặt xuất hiện một một khung cảnh, đó là một người đàn ông có phong thái vô địch thiên hạ, ông ấy vô cùng cao lớn, nhưng lúc này ông ấy bị vây khốn mọi mặt, bên cạnh ông ấy đều là những người muốn lấy mạng ông ấy, đều là kẻ thù của ông ấy.
Ông ấy không hề lùi bước, mà lấy vũ khí của ông ấy ra, bắt đầu chém giết.
Trong lòng ông ấy, đang bảo vệ một đứa trẻ.
Máu tươi đã nhuộm đỏ áo giáp của ông ấy, chiến bào của ông ấy, nhưng ông ấy vẫn chiến đấu không ngừng, vào giây phút quan trọng nhất, ông ấy cuối cùng vứt đứa con ở trong lòng mình ra, còn bản thân ông ấy, thì lại chết dưới đao kiếm của kẻ thù.
Tôi không biết vì sao vào lúc này tôi lại nhìn thấy cảnh tượng này, tôi chỉ biết rằng, cái người đó là cha ruột của tôi, vào thời khắc quan trọng nhất, ông ấy đã vứt tôi ra, gửi tôi đến thế giới này.
Trận chiến này, từ lúc đó đã bắt đầu rồi.
Trong cuộc chiến này, tôi không phải chiến đấu vì bất kì ai, mà là vì bản thân mình, vì mối huyết hải thâm thù của chính mình.
Những người ở bên cạnh tôi, đang từng người một ngã xuống, tôi nhìn thấy Trần Đông Phương ngã xuống dưới chân âm binh, nhìn thấy Lý Thanh chặt đứt cánh tay, nhìn thấy Bàn Tử cõng Tiểu Thất đang điên cuồng gào thét, những người này đều là những người bạn tốt nhất của tôi, lúc này họ đang từng người một ngã xuống mà chết.
Tôi ngẩng lên trời phẫn nộ gào lên một tiếng, tôi giơ thanh đao gãy sớm đã cong vòng ở trong tay mình lên, xông về binh dũng đang ở gần tôi nhất. Tôi đem thanh đao gãy chém lên cánh tay hắn, nhưng mà binh khí ở trong tay hắn cũng cắm vào ngay ngực tôi.

Bình Luận

0 Thảo luận