Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 642: Ẩn Tình (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Lúc Bàn Tử quay lại thì cũng đã là buổi chiều của ngày hôm sau, có thể nhìn ra được là bởi vì Bàn Tử vội vã lên đường mà mặt mày hốc hác. Tôi chẳng nói gì cả, gọi thêm Trần Thanh Sơn rồi chúng tôi bày ra một bàn nhậu lớn, tuy là chia tay chưa được có mấy ngày, nhưng cũng xem như là để đón tiếp Bàn Tử từ phương xa đến, quan trọng nhất đó là, lúc này tôi đặc biệt muốn uống một bữa cho đã với Bàn Tử, vốn dĩ là chuyện của bản thân, nhưng một người anh em bằng hữu sau khi nghe nói bạn cần giúp đỡ mà có thể lập tức từ ngàn dặm xa xôi để chạy về, chỉ có uống cùng anh ấy một bữa say túy lúy mới có thể thể hiện hết sự cảm kích với anh ấy. Nhưng vốn dĩ tính uống một bữa cho đã thì mới uống được một nửa, tửu lượng của Trần Thanh Sơn cũng xem như kém hơn tôi, nhưng về mặt uống rượu thì sức của Bàn tử chắc chắn chỉ được một nửa, thậm chí còn chưa đến được một nửa, cuối cùng anh ấy nói: "Không uống nữa không uống nữa, cái thứ rượu chè này Bàn gia tôi chẳng thích tí nào, đi thôi, đi đến Hàn gia trang kia, vào chuyện chính luôn thôi."
Bàn Tử đã nói là không uống nữa rồi, chúng tôi cũng đâu nói được gì, Trần Thanh Sơn lúc này mới uống có chút rượu, sau đó lái chiếc xe cà tàng của ông ấy còn kéo theo cả mấy thanh niên có quan hệ khá tốt nữa, chúng tôi cùng nhau đi đến Hàn gia trang. Mấy người ở Hàn gia trang đó nhìn thấy chúng tôi lại đến nữa, thì trố mắt ra, người nào người nấy hận không thể chạy đến lột da chúng tôi, nhưng bọn họ cũng chỉ nhìn nhìn mà thôi, Bàn Tử đã nghe chuyện chúng tôi nện cho đám thôn dân này một trận, anh ấy cười rồi nói: "Đánh hay lắm, đối phó với cái đám thượng đội hạ đạp này chính là phải đánh, đánh cho bọn chúng khiếp luôn mới thôi."
Chúng tôi cũng không đoái hoài gì đến họ, theo phép lịch sự, chúng tôi đi đến chào hỏi Nhị gia một tiếng, sau đó thì đi thẳng đến nghĩa trang của nhà họ Hàn, Bàn Tử cầm trong tay chiếc la bàn rồi đi một vòng xung quanh nghĩa trang của nhà họ Hàn, cuối cùng lắc đầu nói: "Lưu Bá Ôn đã từng xem qua chỗ này, xây lên một cái giếng rồng ở đây, nhưng mà nói thế nào đây nhỉ, phong thủy ở cái chỗ này thật ra trông có vẻ như hơi tầm thường một chút, nhưng vấn đề lại xuất phát ngay từ chỗ này."
"Phải rồi Bàn gia, Nhị gia nói hồi trước chỗ này có một cái giếng, nước trong giếng có thể trị bệnh, cậu nói xem có thể không?" Trần Thanh Sơn hỏi.
"Sao lại không được? Nhưng mà cái này chẳng liên quan gì đến thần tiên đâu, mà do chiếm được bảo địa phong thủy, cũng có nghĩa là, phong thủy tại vị trí của cái giếng khá tốt, ngay cả nước trong giếng cũng có linh khí, cho nên nước giếng có một số thứ bồi bổ cho con người, bị cảm mạo hay phát sốt mà có thể trị được thì cũng quá bình thường, dùng cách nói của khoa học hiện nay mà nói thì đó là nước ở trong cái giếng này có chứa nhiều các loại khoáng chất. Tương truyền trên núi Côn Luân có một dòng suối không bị đóng băng, đó là nước suối mà long mạch tổ long của Hoa Hạ ngưng kết thành, nước suối ở trong đó là nước ngọc nước ngà, nước có màu trắng sữa giống y như sữa bò vậy, đừng nói là trị bệnh, uống vào một bình thôi là có thể kéo dài tuổi thọ đấy." Bàn Tử nói.
"Ui vãi, thật hay giả vậy?" Tôi hỏi.
Bàn Tử lườm tôi một cái rồi nói: "Sao thế? Lại phát hiện ra cơ hội kinh doanh là đi bán nước khoáng hả? Bàn gia đã nói với cậu đây là truyền thuyết rồi mà."
Tôi bật cười, người hiểu tôi nhất, người biết rõ tôi nhất, xem ra vẫn là Bàn Tử. Bàn Tử cũng không tiếp tục nói gì nữa, mà nói với mấy thanh niên trẻ tuổi kia: "Đi vào trong thôn tìm mấy cái xẻng đến đây, đào ngôi mộ này lên xem thử."
Mấy thanh niên đó cũng không nghĩ gì nhiều, cứ vậy mà chạy vào trong thôn tìm cuốc tìm xẻng, nhưng chẳng bao lâu sau, họ đã quay lại rồi, biểu cảm trên mặt của người nào người nấy đều vô cùng khó coi, tôi bèn hỏi: "Có chuyện gì thế này?"
"Bọn họ đều không muốn cho mượn." Một trong số đó nói với tôi.
Trần Thanh Sơn vừa nghe thấy vậy thì liền tức giận, tôi cản ông ấy lại rồi nói: "Được rồi, vừa mới đánh họ thành ra như thế xong, thì mấy người chúng ta lại đến đây, bọn họ không ra tay tàn nhẫn là đã tốt lắm rồi, không cho mượn cũng là chuyện bình thường."
Ngay vào lúc tôi vừa mới dứt lời, đột nhiên điện thoại reo lên, tôi lấy ra xem thử, là điện thoại của Hàn Cát Lỗ gọi đến, tôi vừa bắt máy thì ông ấy liền nói: "Người bạn Bàn Tử kia của cậu quay lại rồi à? Các cậu chuẩn bị đào mộ sao?"
"Chú Hàn, thông tin của chú cũng thật là nhanh nhạy nha!" Tôi nói.
"Giờ không phải là lúc nhiều lời, thế này đi, cha tôi vừa nói với tôi rồi, đào mộ thì cũng được, nhưng không được để người ngoài tới đó, bây giờ tôi đang trên đường quay về, đây cũng xem như là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, chúng tôi làm thì mới được, cậu cũng biết tính khí của ông già tôi thế nào rồi đó, có thể đồng ý cho chuyện này đã là tốt lắm rồi, dù sao thì cũng là người lớn tuổi mà, tôi cũng không muốn gây khó dễ gì với ông ấy." Hàn Cát Lỗ nói.

Bình Luận

0 Thảo luận