Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 580: Cửa Sinh (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
"Linh cảm sáng tác của các nhà nghệ thuật vốn dĩ ngoài trí tưởng tượng ra, thì đến từ cuộc sống của họ mà, cho nên những thứ tưởng tượng ra cũng có sự trùng hợp tại một điểm nào đó trong thực tế. Chuyện này không có gì lạ, tất cả những phát minh sáng tạo của con người cũng chính là đến từ những sự ảo tưởng này." Trần Đông Phương nói.
Lúc Trần Đông Phương vừa mới nói dứt câu, Bàn Tử đã lật mở quyển sách cổ màu đen đó ra, anh ấy chấm nước bọt, lật quyển sách đó. Tôi nhìn thấy bên trên quyển sách đó, đầy chi chít toàn chữ là chữ, loại văn tự này tôi đương nhiên là đọc không hiểu rồi, theo như tôi thấy, tất cả chữ viết trên đó mỗi một chữ có vẻ như giống một con nòng nọc nhỏ, nhưng điều kì lạ đó là, Bàn Tử vậy mà lại bắt đầu niệm lầm rầm trong miệng, giống như là anh ấy đang niệm những câu bùa chú trong sách vậy!
"Văn tự đó, chắc hẳn chính là thần văn trong truyền thuyết, một loại văn tự gần giống như âm văn, nhưng lại không thật sự giống lắm. Xem ra Bàn Tử này đúng thật là giấu nghề rất kĩ nha, anh ta vậy mà lại có thể đọc hiểu." Trần Đông Phương nói.
"Lúc Bàn Tử mới đến Phục Địa Câu, căn bản là không coi Thành Hoàng gia, cũng chính là ông nội cháu ra gì, Thành Hoàng Gia lúc đó đã dùng loại văn tự này để bày tỏ suy nghĩ với anh ấy, lúc đó Bàn Tử đọc là có thể hiểu được rồi." Tôi nói với Trần Đông Phương.
"Ai biết được trên người anh ta còn có bao nhiêu bí mật mà chúng ta không biết đâu, Diệp Tử, chú biết mối quan hệ của cháu với Bàn Tử, chú cũng biết Bàn Tử là một người rất đáng tin cậy, thanh niên tụi cháu rất hay chạy theo hai chữ nghĩa khí, về phương diện này thì Bàn Tử chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng có đôi lúc, thật sự không phải chỉ dựa vào hai từ nghĩa khí là có thể khiến mối quan hệ giữa hai người bạn trở nên hòa hợp, tất cả đều có biến số. Trọng Mưu là một người trầm ổn, cậu ta chắc chắc là đã có được thông tin gì đó từ chỗ Đạo Ngọc Hoàng, nếu không thì đã không nhắm đến Bàn Tử như vậy rồi, về điểm này thì cháu phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng." Trần Đông Phương nói.
Tôi gật đầu, so với sự thẳng thắn của anh trai tôi, rất nhiều lúc Trần Đông Phương nói chuyện đều nói đúng trọng tâm, rất rõ ràng, kiểu lời nói như vậy càng dễ khiến người ta chấp nhận, cái này giống như là một người lớn tuổi trung hậu không cậy mình già mà lên mặt, mà dựa vào đức hạnh để chinh phục người khác, khiến bạn không thể nào chối cãi.
Tôi gật đầu rồi nói: "Cháu sẽ cẩn thận một chút."
Mà vào lúc này, Liễu Thanh Từ kéo lấy tôi, chỉ tay về ngọn núi tuyết ở phía đối diện với Bàn Tử, ra hiệu bảo tôi nhìn qua đó, tôi vừa nhìn thì cả người đều ngơ ra, bởi vì bây giờ ở ngay phía đối diện với Bàn Tử, tôi nhìn thấy mây ở trên đỉnh của ngọn núi tuyết đó trở nên sáng lấp lánh một cách lạ thường, mây nhanh chóng xoay vần, giống như ở trên đó đang có thiên binh thiên tướng vậy.
Mây trời vần vũ, đúng như bốn chữ triều dâng sóng dậy.
Trong quá trình trời kéo mây cuồn cuộn đó, cuối cùng, đám mây đen ở trên trời tụ lại thành một con rồng đen khổng lồ, con rồng đen lượn vòng trên không trung, xé nát và nuốt chửng những tầng mây khác, khiến cơ thể của con cự long này trở nên lớn hơn, càng hoành tráng hơn, sau đó trong mắt chúng tôi, trên trời chỉ còn lại bóng hình của một con rồng cực lớn.
Cự long đang bay lượn vòng quanh, trông có vẻ đang vô cùng khoan khoái, cùng với sự khoan khoái thì hình như cũng chứa đựng thiên uy vô thượng.
Cuối cùng, sau khi con cự long nuốt chửng hết tất cả những đám mây đen xung quanh, nó thò đầu xuống phía dưới ngọn núi tuyết bên dưới cơ thể nó, nó há cái miệng to lớn, một luồng khí màu đen từ trong miệng nó xộc ra.
Luồng khí màu đen đó, giống như một cơn lốc xoáy vòi rồng nối liền giữa trời và đất.
Chúng tôi đứng ở đây mà đã cảm nhận được uy lực của cơn cuồng phong đó, nó chắc chắn không thua kém gì cơn bão tuyết mà chúng tôi đã trải qua tối hôm nọ.
Cơn lốc xoáy màu đen đó đang hoành hành điên cuồng.
Cơ thể của cự long đã xé toạc cả bầu trời, còn cái miệng này của con cự long, giống như là sắp mở ra một cái lỗ trên trái đất.
Một con cự long, một luồng khí, trong chớp mắt, giống như là đang nối liền trời với đất.
"Đây rốt cuộc là rồng thật, hay là do mây biến ra vậy?" Tiểu Thất hỏi.
"Cái này thì cháu nên đi hỏi Bàn Tử nhà cháu ấy, bởi vì cái thứ này là do cậu ta làm ra mà, về phương diện này, cậu ta là chuyên gia đấy." Trần Đông Phương nhún vai nói.
Mà ngay vào lúc này, mảnh đất dưới chân chúng tôi, đột nhiên bắt đầu rung lắc.
Đây là cảm giác sắp có động đất, cảm giác này vô cùng khó chịu, tôi chỉ lắc lư mấy cái, là cảm thấy cả người không có chút sức lực rồi muốn nôn tới nơi.

Bình Luận

0 Thảo luận