Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 543: Bàn Tử Tỉnh Lại (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Tôi không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ xem tại sao anh trai tôi lại xuất hiện ở chỗ này, bởi vì anh ấy dùng một tốc độ rất nhanh xông về phía tôi, sau đó anh ấy rút thanh đao cắm trên người con sói đầu đàn ra rồi nói với tôi: "Tuyết sắp lở rồi, em dẫn theo bọn họ đi trước đi."
Lúc này, tôi đã nghe thấy tiếng đổ ầm ầm trên núi tuyết ở xa xa, cảm giác này giống như có một tảng đá khổng lồ nặng ngàn cân mang theo sức mạnh sấm sét mà lao tới, tôi kéo lấy Thu Ly đang mặt mày ngơ ngác chuẩn bị chạy đi, lúc đến gần nhìn thấy vua sói nằm trên đất, tôi vội vàng cúi người xuống vác vua sói lên trên vai, ngay lập tức tôi dường như không đứng dậy nổi, nhưng nghĩ lại đây là tia hy vọng duy nhất để cứu được Bàn Tử, tôi vẫn cắn răng vác con sói khổng lồ này rồi nói với Thu Ly: "Đi mau!"
Lúc này cuối cùng tôi cũng quay đầu lại nhìn anh trai tôi một cái, phát hiện ra anh ấy đã vác theo thanh trường đao kia mà xông vào giữa bầy sói. Đối với bầy sói núi tuyết này mà nói, vốn dĩ gặp phải ba người này là đã bất hạnh rồi, bây giờ sói đầu đàn đã bị giết, cộng với việc anh trai tôi tham gia vào nữa, việc này đối với chúng mà nói đúng thật là một cơn ác mộng.
Từ trước đến giờ anh trai tôi đều là đánh nhau tay không, lần này lại vác đao mà đến, còn nếu bàn đến việc dùng đao, Lão Lục lưng gù chắc chắn là lão tổ tông, tay trái cầm đao vô địch thiên hạ, nghĩ đến chuyện trước đây mọi người nói là Lục gia cố chấp muốn thu nhận anh trai tôi làm đồ đệ, bây giờ xem ra, anh trai tôi hình như đã nhận Lục gia làm sư phụ rồi, còn tiếp thu đao pháp của Lục gia nữa.
Bây giờ tôi có nhiều lời muốn nói, nhiều nghi vấn muốn hỏi anh trai tôi, chuyện đến nước này anh ấy vẫn là người duy nhất cho tôi cảm giác an toàn, nhưng chuyện trước mắt mà tôi phải làm đó là dẫn Thu Ly, còn có cả Tiểu Thất và Bàn Tử rời khỏi đây đã. Tôi với Thu Ly tăng tốc chạy về phía doanh trại, Tiểu Thất đã ý thức được sắp xảy ra chuyện gì, cô ấy cứ luôn ngẩng đầu nhìn núi tuyết sau lưng chúng tôi, nhìn thấy tôi với Thu Ly chạy về, cách ở một quãng xa là tôi đã gào lên với cô ấy: "Dẫn theo Bàn Tử! Rời đi ngay!"
Nói xong tôi mới nghĩ lại, một cô gái như Tiểu Thất chắc chắn không thể nào chịu được sức nặng của Bàn tử, tôi liền nói với Thu Ly: "Đừng có ngơ ra nữa, mau đến giúp đi!"
Thu Ly lúc này mới bừng tỉnh lại từ trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, cô ấy chạy đến, cùng với Tiểu Thất ôm lấy Bàn Tử vẫn còn cứng đơ cả người, lúc này, tiếng nổ ầm ầm như sấm rền ào ào đổ tới, tôi biết rằng, trận tuyết lớn đã đến rất gần chỗ chúng tôi rồi, tôi bật đèn pin lên nhìn thử, chỉ nhìn thấy trên núi tuyết có một con sóng tuyết, giống như thủy triều đang dâng lên.
"Đừng chạy nữa! Không kịp rồi, trốn đi!" Tôi gọi lớn. Nói xong, tôi cõng theo con sói chạy về phía doanh trại của chúng tôi, tôi biết lúc này mà chạy, muốn cách xa chỗ bị tuyết lở thì không kịp nữa, cách tốt nhất đó là dựa vào địa hình, mà vị trí doanh trại chúng tôi đóng thì lại ở ngay một cái khe núi, lúc đó chọn chỗ này là để tránh gió, bây giờ trời xui đất khiến chúng tôi phải dùng nó để giữ lại cái mạng.
Lúc tôi nhanh chóng chạy vào chỗ cái lều, tôi đã cảm nhận được cảm giác bị tuyết nện tới, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này, tôi đem thi thể của con sói quẳng qua cho hai người họ, sau đó thì tôi phóng cả người lên cao, cũng xông về phía bên đó, gần như là trong chớp mắt, tôi chỉ cảm thấy hình như có một tảng đá nặng ngàn cân đập trúng lên người tôi, sau đó, cả người tôi đã không còn cảm giác gì nữa.
__Đến khi tôi tỉnh lại, tôi chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn giống như kiệt sức, ánh sáng mặt trời có hơi chói mắt, sau đó thì có một bàn tay chắn trước mặt tôi, che tôi để tôi không bị ánh sáng chiếu vào mắt, tuy bây giờ tôi không nhìn rõ được mọi thứ, nhưng tôi có thể vừa nhìn là phân biệt ra được cái người mờ mờ ảo ảo trước mắt tôi chính là Liễu Thanh Từ. Tôi cựa quậy một chút muốn ngồi dậy, nhưng cô ta lại ấn tôi xuống, cười rồi nói: "Tôi biết là cơ thể cậu phục hồi rất nhanh, nhưng đừng cố thể hiện, cứ nằm thêm chút nữa đi."
Sau đó, cô ta nhẹ nhàng đỡ tôi dậy rồi gối đầu tôi lên đùi cô ta, Tiểu Thất mang đến một bát cháo nóng, Liễu Thanh Từ nhận lấy rồi đút từng chút một vào miệng tôi, vừa nếm thử cái mùi vị này là tôi biết ngay đây thật ra là loại cháo mà lấy bánh quy ép vụn ra rồi nấu với nước, tuy là khó ăn, nhưng lúc này tôi bắt buộc phải ăn nhiều một chút để lấy lại sức, sau khi ăn xong được nửa bát cháo, tôi chỉ cảm thấy cả người đã đỡ hơn rất nhiều, tôi lại một lần nữa muốn nhỏm người dậy, lần này thì Liễu Thanh Từ không cản tôi nữa, cô ta đỡ tôi dậy, hơn nữa còn dìu tôi đi.
Ở bên cạnh tôi, tôi nhìn thấy ngoại trừ Bàn Tử cả người máu me ra, cả người anh ấy từ trên xuống dưới đều bị trét toàn là máu, máu đã đông cứng lại trên người anh ta, ở cái nơi trời băng đất tuyết thế này, anh ấy chỉ mặc có một chiếc quần cộc, tôi không khỏi lo lắng mà hỏi: "Chuyện này là sao vậy?"

Bình Luận

0 Thảo luận