Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 335: Lầu (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Một cô gái nhỏ bị một người đàn ông nói mình tới tháng, Tiểu Thất cũng vô cùng xấu hổ, nhưng cô cũng rất nhanh khôi phục lại bản chất thật của mình, trừng mắt nhìn Bàn Tử nói: "Anh cũng không nói là không được, tôi cũng đâu có biết."
"Được rồi, hiện tại không phải lúc trách móc đâu. Đi thôi, cứu người là quan trọng nhất." Tôi đứng dậy, lấy súng ra, vừa rồi tiếng súng lớn như vậy, Tôn Gia chắc chắn biết là có người đột nhập khu vực cấm, tôi biết rằng một trận chiến khốc liệt có thể xảy ra.
Chúng tôi đứng dậy và tôi nhận ra chỗ vừa ngồi rất bẩn. Trên mặt đất có một lớp bụi dày đặc. Lúc này, bụi đã bay khắp mông chúng tôi, Bàn Tử phủi phủi, xung quanh bụi bay mù mịt, tôi nói: "Đừng có phủi nữa, phủi nữa ho lao luôn bây giờ."
Sau đó, tôi bật đèn pin tìm cánh cửa bí mật, đó là cánh cửa nhỏ mà Tôn Liên Thành nói dùng để đưa bữa ăn cho người bên trong mỗi ngày, sau khi bước vào tòa nhà này, sự chết chóc bên trong khiến tôi cảm thấy rất u ám, thậm chí không giống như có người sống vậy, đến bây giờ, mặc dù chúng tôi đã gây ra tiếng động lớn như vậy nhưng vẫn không có ai đến, nên tôi phải tìm ra cánh cửa bí mật, miễn là chứng minh được rằng thực sự có người bên trong, chứng tỏ vẫn còn người sống. Tôi nhìn xung quanh và thấy trên mặt đất có hai hàng dấu chân, một hàng của người đi xuống lầu và một hàng của người đi lên lầu. Cuối cùng, tôi đã tìm thấy cánh cửa bí mật mà Tôn Liên Thành đã đề cập đến.
Hai dấu chân này đột nhiên cho tôi một cảm giác rất kỳ lạ, nói một cách hợp lý thì người nhà Tôn Tòng Vũ đã bị giam ở đây rất lâu, ngày nào cũng có người mang đồ ăn đến, xuống tầng một chỉ để lấy đồ ăn và duy trì sự sống, nếu vậy thì việc đi lại hàng ngày sẽ không đơn giản chỉ là hai hàng dấu chân.
Câu trả lời duy nhất là người đi xuống cầu thang lấy đồ ăn mỗi ngày, lên xuống cầu thang thì dẫm vào dấu chân cũ trước đó, lúc tôi còn nhỏ mỗi lần trời mưa trên đường có dấu chân để lại, tôi cũng sẽ dẫm lên đó mà bước đi.
Điều này không nói rõ được gì, chỉ có thể chứng tỏ hai từ: nhàm chán.
Bị nhốt trong căn gác xép tối tăm này hơn hai mươi năm chắc hẳn sẽ rất nhàm chán, nên những người đó sẽ chọn cách giải trí bằng cách giẫm lên dấu chân cũ.
Vốn dĩ tôi vẫn đang nghĩ liệu mạo hiểm như vậy có đáng hay không, nhưng khi nghĩ đến khả năng cứu những người như thế này, tôi cảm thấy rằng có nguy hiểm cỡ nào cũng đáng, đặc biệt những người này lại là họ hàng gần của anh trai ở một cấp độ khác.
"Đi thôi." Tôi nói với Bàn Tử.
Ba người chúng tôi cứ đi về phía cầu thang Vừa đi qua góc cầu thang, tôi ngước lên nhìn cảnh tượng trên đó, liền khiến tôi sợ hãi vì nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt ở góc cầu thang đang âm thầm nhìn chúng tôi.
"Ai!" Tiểu Thất giơ súng lên.
"Đừng bắn, là người chúng ta muốn cứu. Đừng chiếu đèn vào cô ấy, cô ấy không tiếp xúc với ánh sáng đã lâu, cô cứ chiếu đèn như vậy sẽ khiến cô ấy bị mù đó!" Tôi nói với Tiểu Thất.
Tiểu Thất chiếu đèn xuống đất, tôi nói với người ở góc cầu thang: "Là người nhà của Tôn Tòng Vũ đúng không? Tôi đến đây để cứu mọi người."
Ai biết sau khi nói xong, đột nhiên nghe thấy tiếng rầm rầm chạy lên lầu. Người đó không biết tại sao, đột nhiên chạy nhanh lên lầu.
Chúng tôi vội vã lên lầu theo. Mùi trên lầu khiến tôi mắc ói. Có lẽ họ dùng nơi này làm nhà vệ sinh, hay nói tóm lại là tổng hợp của các loại mùi khó chịu. Sau khi Tiểu Thất chiếu đèn đến đó, mặt đất bốc mùi và phủ đầy hỗn hợp phân cùng với nhiều thứ linh tinh khác, cô ấy chịu không khỏi nôn mửa trong góc tường.
Dưới ánh sáng của đèn pin, tôi thấy một bóng đen đang run rẩy ở góc tường. Tôi vặn đèn pin về mức yếu nhất rồi chiếu qua áo của mình, để ánh sáng dịu đi. Nhìn về phía đó, tôi có cảm giác như thứ tôi đang nhìn thấy không phải là một người mà là một cuộn tóc lớn.

Bình Luận

0 Thảo luận