Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 259: Bàn Tử Nói Ra Sự Thật (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Nguồn: Đình Này Có Ngư
Đang lúc tôi còn đang suy nghĩ những lời của Bàn Tử thì chú Trụ Tử nhìn về phía Bàn Tử rồi nói: "Mọi người gọi cậu là Bàn Gia, vậy nên tôi cũng sẽ theo các bạn trẻ gọi cậu là Bàn Gia. Chuyện đến bước này, ở đây cũng không có người ngoài, Lão Diệp cũng không còn nữa, tôi nghĩ cậu nên nói ra sự thật, ví dụ như tại sao Bàn Gia cậu lại ở đây, tại sao không tiện nói ra thân phận thực sự của cậu."
Nghe chú Trụ Tử nói xong, Bàn Tử đứng lên nói: "Lão già, tôi không hiểu ý của ông."
Chú Trụ Tử nhìn Bàn Tử cười khẩy, nói: "Cậu cho rằng mọi người đều giống như Diệp Tử, cậu nói gì cũng tin sao. Cao thủ như cậu thật sự sẽ đến nơi xa xôi này vì chuyện của Đường Nhân Kiệt sao, vả lại không cần sự hồi đáp gì ở lại nơi này, đừng nói là hồi đáp, thật ra Bàn Gia cậu sau khi đến đây, vẫn luôn kiếm tiền sao?"
Khuôn mặt của Bàn Tử bắt đầu trông kỳ lạ.
Tôi kéo chú Trụ Tử lại, tôi cảm thấy rất khó xử, thực ra điều tôi không mong muốn nhất là sự xuất hiện của ngày này. Không phải ai cũng như tôi dễ tin người, không phân rõ trắng đen. Nhưng điều này không có nghĩa là tôi thực sự ngu ngốc, khi sự việc đi càng xa, tôi có thể dần dần đoán ra thân phận của Bàn Tử. Tôi cũng không ngốc đến mức thực sự tin rằng anh ta ở đây là vì Đường Nhân Kiệt. Sau đó vì tò mò chuyện về Phục Địa Câu mới ở lại giúp đỡ chúng tôi, Bàn Tử đây không chỉ dành thời gian còn có tiền bạc, anh ta thậm chí nhiều lần vì giúp chúng tôi mà đặt mình vào tình thế nguy hiểm chỉ. Anh ta thậm chí còn không ngần ngại lộ ra thân phận môn phái của mình để đối phó với đám người địa vị cao như Lão Lưu.
Anh ta sẽ không rãnh rỗi như vậy, cũng không đơn giản như vậy, trong đầu tôi mơ hồ đoán được rằng Bàn Tử có thể đến đây vì mục đích nào đó.
Sở dĩ tôi chưa hỏi không phải vì tôi tin mà là vì tôi trân trọng tình bạn giữa tôi và Bàn Tử. Đôi khi, giả vờ hồ đồ ngơ ngác so với việc biết rõ sự thật sẽ tốt hơn nhiều, bởi vì sự thật thường tàn nhẫn. Chẳng hạn như khi tôi biết rõ thân phận và mục đích thực sự của Bàn Tử, có lẽ tôi sẽ mất đi một người bạn có thể nói với tôi rằng Diệp Tử đừng sợ có Bàn Tử ở đây.
Ít nhất cho đến nay Bàn Tử chưa hề làm hại tôi, thậm chí chưa làm việc gì bất lợi cho tôi.
Tôi kéo chú Trụ Tử vì không muốn chú hỏi thêm câu nào, nhưng chú Trụ Tử vỗ nhẹ vào tay tôi, mỉm cười với tôi rồi nói với Bàn Tử: "Diệp Tử coi trọng mối quan hệ với cậu. Cậu ta không hỏi, bởi vì cậu ta quý trọng người bạn như cậu. Cho nên Bàn Gia, là một người bạn chân thành, tôi không phủ nhận rằng mỗi người đều có những bí mật riêng, nhưng có những điều có thể giấu, có những điều không nên giấu. Nếu như cậu nói ra sự thật, có lẽ Diệp Tử có thể hiểu được, nếu một ngày bí mật này được người khác nói cho Diệp Tử biết, thì mọi chuyện sẽ khác."
Bàn Tử cau mày và trông rất bối rối. Anh ta châm một điếu thuốc, phất tay với chú Trụ Tử và nói: "Đừng nói nữa, để tôi suy nghĩ."
Câu này khiến lòng tôi chấn động. Đối với người như Bàn Tử mà nói ra lời này, chứng tỏ nỗi lo lắng ẩn giấu trong lòng tôi là đúng. Bàn Tử thực sự có mục đích riêng của mình. Điều này khiến tôi cảm thấy hơi buồn. Trên đời này không có tình bạn thực sự sao? Tại sao tôi phải bị vây quanh bởi những sự tính toán này?
"Bỏ đi, tôi không muốn nghe." Tôi lập tức đứng dậy, thật sự sợ rằng mình sẽ không bao giờ có thể đối mặt với Bàn Tử nữa, nếu như anh ta nói ra sự thật.
Tôi đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng Bàn Tử lại cau mày nói với tôi: "Diệp Tử, ngồi xuống."
Tôi trừng mắt nhìn anh ta nói: "Sao phải ngồi xuống? Tôi không muốn nghe, không muốn biết., vẫn chưa được sao?"
"Nghe Bàn Gia đây, ngồi xuống đi." Bàn Tử nhíu mày nói với chú Trụ Tử: "Lão già, ông đừng có làm quá mọi việc lên, muốn ly gián chúng tôi đây không phải cách hay. Diệp Tử, nếu vẫn coi tôi là anh em, cậu hãy ngồi xuống cho tôi. Những gì cần phải nói với cậu, hôm nay Bàn Gia tôi sẽ nói, lý do Bàn Gia giấu cậu là có mục đích, nhưng không phải chuyện không thể nói, tôi chỉ sợ ông nội cậu sẽ đánh chết tôi thôi, bây giờ ông ta đã không còn nữa, tôi đương nhiên cũng không còn gì phải sợ nữa."
Vừa rồi chú Trụ Tử cũng nói rằng ông nội tôi không còn ở đây nữa, cho nên Bàn Tử không cần phải giấu giếm vào lúc này, chính Bàn Tử cũng nói như vậy, chuyện này có liên quan gì đến ông nội tôi? Đang lúc tôi đang suy nghĩ thì Bàn Tử đã kéo tôi lại nói: "Vua Trộm, Diệp Tử Oppa, xem như Bàn Gia tôi xin cậu, nói cho cậu biết, được chưa?"
Lúc đầu tôi cảm thấy rất buồn, nhưng lại bị những lời chọc ghẹo của Bàn Tử làm cho vui vẻ, tôi nói: "Vậy ông đây cho chú cơ hội để thú nhận sự thật nếu không sẽ trừng trị nghiêm khắc. Ngoài ra, không phải tôi nói anh chứ, ngay từ đầu anh nói ra mọi việc chẳng phải tốt hơn sao?"
Bàn Tử gãi đầu nói: "Thôi đi, đừng có được voi đòi tiên."
Tôi ngồi xuống, lúc Bàn Tử quyết định nói ra sự thật, anh ta cũng không tỏ ra thoải mái như vừa nãy nữa, Bàn Tử ngồi bên cạnh tôi châm một điếu thuốc: "Nếu kể rõ mọi chuyện thì là một câu chuyện dài. Hôm nay bắt đầu kể tôi có thể kể đến tháng sau vẫn chưa kết thúc, tôi có kể ngày kể đêm với cậu cũng chưa hết câu chuyện. Bây giờ tôi chỉ có thể nói về nó một cách chung chung. Nếu Diệp Tử cậu có hứng thú, khi khác tôi có thể kể chi tiết với cậu. Tôi đã từng nói với Diệp Tử trước đó rằng, 100 năm sau khi nhà Thanh kết thúc có thể nói là một thảm họa chưa từng có trong lịch sử. Trong nước có các cuộc nội chiến nhưng vẫn ổn, người Trung Quốc luôn cho rằng người nhà đánh người nhà thì không gọi là đánh. Điều quan trọng nhất là trong những năm đó, đám quỷ phương Tây đã đến giành một miếng bánh này."

Bình Luận

0 Thảo luận