Trần Đông Phương nhìn anh ấy một cái, trực tiếp quay đầu đi, dứt khoát không thèm quan tâm đến anh ấy, Bàn Tử cười cười với tôi, bộ dạng mà tôi biết rõ, mà bởi vì Bàn Tử đột nhiên hỏi chuyện, nên Trần Đông Phương cũng không muốn nói nhiều với tôi nữa, bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngùng, cuối cùng tôi với Bàn Tử ngồi ở bên ngoài ngôi nhà, còn Trần Đông Phương với Lý Thanh thì ở trong nhà, đây rõ ràng là không ai thèm nhìn mặt ai, mắt không thấy lòng không phiền.
Tôi muốn hỏi một chút về cái người đứng sau Bàn Tử mà Trần Đông Phương hay nhắc đến, thậm chí còn kiêng dè là ai, nhưng còn chưa kịp hỏi, tôi với Bàn Tử bây giờ đã là bạn bè, cũng là chiến hữu, mới đầu tôi nghi ngờ anh ấy nhưng bây giờ thì là tin tưởng, đây thật ra là một kiểu cân bằng, là hai chúng tôi trong chuyện này đều có thân phận là hai thằng ngốc, tôi sợ nếu tôi mà hỏi thật, cho dù Bàn Tử có thật sự nói cho tôi biết, thì Bàn Tử với một thân phận khác cũng sẽ phá vỡ thế cân bằng và sự ăn ý ngầm giữa chúng tôi.
"Bàn gia, anh cũng đừng gấp, anh biết rõ mấy chuyện này chắc chắn là Trần Đông Phương sẽ không nói mà, anh còn hỏi chi nữa." Tôi nói.
Bàn Tử hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Thật ra loại người mà tôi coi thường nhất chính là người như Trần Đông Phương, đã làm gái điếm còn muốn lập bàn thờ trinh tiết, mở mồm ra câu nào câu nấy đều là anh Thiên Hoa, giống như coi cha cậu là anh trai ruột thật ấy, nhưng theo như Bàn gia thấy, kì thực mối quan hệ giữa họ cũng không được như vậy, cha cậu cùng với Trần Đông Phương hắn, sẽ không thân thiết được bao nhiêu so với Đường Nhân Kiệt đâu. Chỉ có điều con người của tên Đường Nhân Kiệt này cũng quá là bỉ ổi đi, nhưng ít ra hắn là một tên tiểu nhân thật, còn hơn cái tên ngụy quân tử Trần Đông Phương này."
"Anh có thành kiến quá lớn với Trần Đông Phương à?" T·ô·i nhìn Bàn Tử rồi nói.
Cũng chính vì Bàn Tử nói như vậy nên tôi mới biết thì ra anh ấy và tôi có suy nghĩ giống nhau, từ sâu trong lòng tôi, cái người câu nào câu nấy đều gọi tôi là cháu này, tôi cảm thấy còn đáng sợ hơn Đường Nhân Kiệt, có lẽ là vì tổ tiên của ông ấy là Trần Cận Chi có thể bình bình thản thản giết sạch trên dưới trăm người của nhà họ Diệp tôi.
"Người sáng suốt có thể nhìn ra được cũng phải thôi, Bàn gia ta tuy là không điều tra ra được chuyện năm đó, nhưng trong lòng đã từng suy diễn vô số lần, từ mức độ nghiêm trọng của việc điều tra chuyện này vào lúc đó, đến việc có thể điều động những tinh anh cốt cán từ các quân khu lớn có thể thấy, vào năm đó rất có khả năng chuyện này là một hạng mục do nhà nước đi đầu, Bàn gia ta bây giờ đưa ra một giả thuyết cho cậu nhé, năm đó có một nhiệm vụ tuyệt mật, nhiệm vụ này cực kì nguy hiểm, cho nên do quân đội d·ẫ·n đầu, từ các quân phân khu rút ra những chiến sĩ tinh anh nhất tập hợp thành một tiểu đội, trong tiểu đội này, có cha cậu, có Trần Đông Phương hắn, còn có Đường Nhân Kiệt, đương nhiên còn có những người khác mà chúng ta không quen biết, chuyện này nghe thì có vẻ rất oách xà lách, nhưng Bàn gia ta không thể không nói với cậu, thật ra rất nhiều lúc người chiến sĩ chính là bia đỡ đạn, các chiến sĩ cốt cán chẳng qua chỉ là năng lực mạnh hơn bia đỡ đạn mà thôi, cho nên cha cậu và cả hàng loạt tinh hoa như Trần Đông Phương này, nhiệm vụ của họ chắc chắn chính là tiên phong hoặc là bảo vệ, kết quả nhiệm vụ này đã thất bại, đương nhiên cũng không nhất định là hoàn toàn thất bại, cũng có khả năng là vào lúc chưa thu được thành quả gì thì bị buộc phải dừng lại, Diệp Tử, cậu nghe cho rõ đây, tiếp theo đây mới là điểm mấu chốt."
Tôi khẽ gật đầu, đối với mấy suy luận tinh tế tỉ mỉ này của Bàn Tử, tôi không thể không nhìn bằng một con mắt khác.
"Sau khi nhiệm vụ này kết thúc, Bàn gia ta không biết là có người hy sinh hay không, nói chung còn ba người sống sót, mà cha cậu sau khi quay về thôn, mấy năm sau thì chết, hơn nữa còn chết vào lúc ông ấy điều tra chuyện trong thôn, Diệp Tử, Bàn gia ta lại một lần nữa đặt ra cho cậu một giả thuyết, giả sử như cha cậu là một người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế giống như cậu, là kiểu tính tình chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ấy, vậy thì những gì Bàn gia nói sau đây, có thể cũng đủ để đến gần được chân tướng."
"Chuyện cha cậu quay về thôn, tuyệt đối không phải là chuyện ngẫu nhiên, bởi vì lúc ông ấy đi chấp hành nhiệm vụ đó, đột nhiên phát hiện trong nhiệm vụ đó có chỗ liên quan đến Phục Địa Câu và Mười hai hang quỷ, cho nên ông ấy quay về Phục Địa Câu để tiếp tục điều tra chuyện này, nhưng chuyện này đã bị chấm dứt rồi, còn có khả năng là bị miễn cưỡng dừng lại giữa chừng, cho nên bây giờ mới có nhiều người kiêng kị chuyện này đến như vậy, Bàn gia ta chỉ điều tra đơn giản có một chút xíu thôi mà suýt chút nữa đã gây ra chuyện, không cần nghĩ cũng biết, lúc biết rằng cha cậu vẫn còn đang điều tra, thì nhân vật đứng phía sau bắt dừng chuyện này lại, đã giết chết cha cậu, hơn nữa còn dùng một cách cực kì tàn nhẫn." Bàn Tử nói.
Tôi đột nhiên cảm thấy không rét mà run.
"Mà sau khi cha cậu chết, hai người chiến hữu mà cha cậu tin tưởng nhất, một người là Đường Nhân Kiệt, một người lại là Trần Đông Phương này, hai con người này thăng quan tiến chức, lên như diều gặp gió, điều này đã chứng tỏ cái gì? Bọn họ rất có khả năng đã bán đứng cha cậu, Đường Nhân Kiệt b·á·n đứng cho tên họ Lưu, còn Trần Đông Phương thì bán đứng cho một người khác. Cho nên hai người họ chẳng ai là tốt đẹp cái đách gì, hơn nữa Trần Đông Phương còn có quan hệ với Phục Địa Câu này, mối hiềm nghi về hắn thật ra còn lớn hơn!" Bàn Tử nói.
Chính vào lúc này, ở sau lưng chúng tôi, đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận