"Ai mà biết được, nhưng mỗi lần nói về Trần Cận Chi tôi lại thấy sợ Trần Đông Phương." Tôi nói.
"Cũng có lý, Trần Cận Chi vì một mục đích mà ra tay tàn độc giết hại không biết bao nhiêu người, còn khiến hậu nhân Trần gia chịu không ít rắc rối, tôi không tin Trần Đông Phương chịu ngồi im. Những điều mà Trần Cận Chi tính toán cho hậu nhân của mình không hề nhỏ." Bàn tử nói.
"Đừng nói những chuyện này nữa, từ những chuyện tôi nghe được ở chỗ Nhị gia anh có đoán thêm được gì không? Mộ phần Hàn gia rốt cuộc có vấn đề gì?" Tôi hỏi.
"Ít nhiều cũng đoán ra được một chút, nhưng không chắc chắn. Quan trọng là cái chuyến đi đó của ông Diệp khiến Bàn gia tôi bỗng nhiên rối hết cả lên. Thế này đi, cậu cứ đợi trước, đợi tôi tới đó chúng ta cùng đi một chuyến xem xét tình hình." Bàn tử nói.
Tôi gật đầu, vừa hay Trần Thanh Sơn nói với tôi: "Diệp tử, chi bằng chúng ta quay về trước, cứ để đám thanh niên này dùng dằng ở đây cũng không phải chuyện tốt. Hiện giờ người của Hàn gia trang không dám manh động, nhưng ngộ nhỡ tối đến bọn họ lén ra tay, người của chúng ta lại ít thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
Tôi nghĩ cũng phải, đằng nào cũng phải đợi Bàn tử. Chúng tôi gọi đám thanh niên đang khí thế hừng hực tập trung lại rồi quay về Phục Địa Câu. Về tới nơi đã thấy rất nhiều người đợi ở cổng thôn chờ chúng tôi, mỗi thanh niên trông như tướng quân thắng trận trở về vậy nhưng đều không biết người nhà họ đợi ở nhà với tâm trạng thấp thỏm bất an. Dù gì cũng là ra ngoài đánh nhau, ngay cả khi đánh thắng người nhà có biết cũng vẫn lo lắng.
"Lúc tôi về đến nhà thì mẹ tôi cũng đã biết chuyện Hàn Tuyết bị Trần Thạch Đầu bắt cóc mà lo lắng không thôi. Tôi cũng không biết phải nói gì để an ủi bà, sau cùng chỉ đành nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, Trần Thạch Đầu đó không như những người khác. Ông ta bắt cóc Hàn Tuyết chắc chắn có mục đích. Trước mắt Hàn Tuyết sẽ không gặp nguy hiểm gì."
"Cái thằng nhóc này, gan cũng lớn đấy. Tuyết nhi là một cô gái tốt, con nói xem nhỡ con bé xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?" Mẹ tôi bắt đầu càu nhàu.
Mẹ tôi sớm đã coi Hàn Tuyết là con dâu mình mà đối đãi cho nên giờ vô cùng lo lắng cho tình hình của cô ấy. Hiện tại tôi cũng không muốn nói với người khác về cảm nhận của mình, dù sao đến bây giờ cũng đã xác thực Hàn Tuyết và Thiên Thủ Quan Âm có mối liên hệ với nhau, điều này càng làm tôi phải suy nghĩ. Tôi đứng dậy nói: "Mẹ nghỉ ngơi sớm đi, con ra ngoài đi dạo một lát."
"Diệp tử, chi bằng....." Mẹ tôi nói.
"Chi bằng sao ạ?" Tôi quay đầu lại nhìn mẹ, phát hiện ra bà ấy có lời nhưng cứ ngập ngừng mãi.
"Chi bằng con đi tìm ông nội con hỏi? Hez, thôi bỏ đi, ông nội con đang ở trong mười hai hang quỷ, nơi đó con không vào được." Mẹ tôi thở dài nói.
Lời của mẹ khiến tôi bỗng tỉnh ra, bởi vì tôi đã biết ông nội từng tới Hàn gia trang. Tôi liền hỏi: "Mẹ, tại sao lại đi tìm ông nội hỏi?"
"Không có gì, không phải ông nội con khá thích Hàn Tuyết hay sao? Nếu như ông ở đây có ông giúp đỡ có lẽ sẽ dễ dàng hơn. Giờ tiểu Bàn không có ở đây, anh trai con cũng không, một mình con đi mẹ rất lo." Mẹ tôi nói. Tuy rằng bà ấy nói vậy nhưng tôi vẫn cảm giác có gì đó khác thường, mẹ tôi chắc chắn biết gì đó."
"Mẹ, rốt cuộc mẹ biết điều gì? Nếu biết mẹ nói cho con, giờ mọi manh mối đều tăng thêm khả năng có thể cứu được Hàn Tuyết, nếu như mẹ biết mẹ tuyệt đối đừng giấu con." Tôi nói.
Mẹ nhìn tôi cuối cùng bà ấy nói: "Thực ra mẹ cũng không biết gì cả, chỉ là lúc ông nội con vẫn ở nhà, hình như ông ấy rất để ý đến con bé, có những lúc mẹ cảm thấy ánh mắt ông nội con nhìn Tuyết nhi rất kỳ lạ."
Có lẽ mẹ tôi cũng chỉ biết đến vậy, sau tôi cố vặn hỏi thêm nhưng bà đều nói không còn gì nữa. Mẹ tôi không phải là người giỏi nói dối, mỗi lần nói dối là biểu hiện trên mặt sẽ bán đứng bà. Nghĩ lại có khi mẹ tôi cũng không biết chuyện khác thật. Nhưng qua lời nhắc của mẹ tôi đột nhiên nhớ lại trước kia khi cô Ngốc đi tìm Hàn Tuyết ông nội tôi đã xuất hiện ở cổng trường học ngăn cô Ngốc. Chỉ có điều lúc đó ông vẫn đang đeo mặt nạ quỷ, vừa hay lại bị máy quay do Hàn Tuyết bố trí quay lại được.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lời mẹ tôi nói không sai, ông nội giờ đang ở trong mười hai hang quỷ, anh trai lại không có nhà, đến bờ sông tôi còn không có can đảm để bén mảng tới chứ đừng nói là vào mười hai hang quỷ. Giờ xem ra sự việc của Hàn Tuyết ngày càng phức tạp rồi, không chỉ liên quan đến cả Thiên Thủ Quan Âm mà còn có cả Trần Cận Chi, cuối cùng vòng qua cả ông nội tôi, điều này khiến tôi càng nghĩ càng thấy khó. Tôi cũng không đi tìm Trần Thanh Sơn, một mình ngồi uống chút rượu sau đó quay về phòng, càng không dám nhìn xung quanh bởi chắc chắn sẽ lại nhìn thấy đồ vật, dấu vết của Hàn Tuyết. Tôi sợ mình không khống chế được cảm xúc mà rơi vào trầm cảm, cuối cùng tôi cứ ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ này mà ngủ mất.
Lúc tôi đang ngủ thì đột nhiên khuôn mặt có một cảm giác rất mát, tôi sờ lên mặt, là nước, còn có nước đang nhỏ lên mặt tôi. Tôi mở hai mắt ra nhìn lập tức run bắn người nhảy từ trên giường xuống dưới đất.
Người đứng ở đầu giường tôi, cả người ướt đẫm trên mặt vẫn đem theo cái nụ cười quái dị đó, không phải cô Ngốc thì còn ai?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận