Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 231: Sống Tại Tắt Đèn, Thành Tại Thắp Đèn (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-04 06:29:26
Rất nhiều người trong thôn biết gia đình tôi xảy ra chút chuyện, nhưng bọn họ không hiểu rõ tình hình, đồn đoán anh trai tôi và ông nội tôi xảy ra bất đồng, kết quả anh trai bị ông nội đánh cho nằm bẹp dưới đất không dậy nổi. Không phải trí tưởng tượng của người dân trong thôn không tốt, chủ yếu là không ai ngờ được ông nội lại chính là người đã giết chết cha tôi. Sau khi Trần Đông Phương và Lý Thanh rời đi, gia đình tôi cũng không tiện ở lại ủy ban thôn, sẽ càng làm cho người dân dị nghị bàn tán, thêm nữa Trần Đông Phương cũng nói ông nội tôi đã đi rồi, cũng không cần cân nhắc tình huống làm thế nào để đối mặt với ông nên giờ cứ quay về nhà trước.
Mẹ tôi đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng anh trai tôi nhất quyết về Tam Lý Đồn, anh ấy không muốn về nhà. Thật không thể không phục thể lực xuất sắc của anh trai tôi, lúc bị đánh còn nằm bẹp trên đất không dậy nổi vậy mà giờ đã có thể đứng lên được. Chúng tôi cũng không ép anh ấy bởi từ lúc anh ấy quay trở về đã không thích ở nhà. Điều khiến tôi yên tâm nhất chính là Hàn Tuyết, mọi người đều có thể nhìn ra trong nhà tôi xảy ra chuyện không ổn, nhưng cô ấy lại không hỏi một lời, có lẽ cô ấy luôn nghĩ tự tôi sẽ nói cho cô ấy biết.
Về tới nhà tôi sắp xếp cho mẹ xong thì nhờ Hàn Tuyết giúp đỡ chăm sóc cho bà ấy, lúc này tâm trạng của mẹ tôi vẫn chưa ổn định lại ngay được, sau đó một mình tôi ra khỏi nhà chuẩn bị đi gặp đại tiểu thư trong lời của Trần Đông Phương. Cái người này cũng coi như bạn trên mạng nhiều năm của tôi, mặc dù chỉ gặp qua một lần nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết. Tôi gọi điện cho Trần Đông Phương nói bây giờ có thể gặp mặt, ông ta đáp: "Được, chú bảo Lý Thanh đi đón cháu, chú ở nhà khách trong thôn."
Lúc Lý Thanh lái xe đến đón tôi tôi đột nhiên nghĩ người như tôi đi cũng chưa chắc đã có tác dụng gì, chủ yếu là do gần đây xảy ra nhiều chuyện khiến tôi không có cảm giác an toàn, liền gọi điện thoại cho Bàn tử gọi anh ta đi cùng, tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh ta.
"Có chuyện gì thế? Tiểu tặc vương cậu cũng thật là không có lương tâm, vừa hôn cô giáo Hàn giờ lại đi tìm cô gái khác hẹn hò à? Bàn gia tôi xem thường loại người như này!" Bàn tử nói. Con người này đúng là người béo lòng dạ cũng lớn, trong bất kỳ tình huống nào mà anh ta muốn trêu đùa người khác thì đều có thể làm được.
"Trần Đông Phương nói cô ấy muốn gặp tôi, anh đừng có lằng nhằng, giờ ông đây cũng không có tâm trạng đùa với anh. Tôi đợi anh ở cổng thôn, anh muốn tới thì tới." Nói xong tôi trực tiếp cúp máy.
Không lâu sau Bàn tử đã lật đật chạy tới nơi, vừa thấy tôi đã nói: "Tên tiểu tử này tính khí ngày càng tệ, dám cúp điện thoại của tôi. Sao thế, vài lời của Trần Đông Phương đã mua chuộc được cậu rồi?"
"Đã tới lúc nào rồi chúng ta nói chuyện bình thường chút được không, cái gì mà mua chuộc chứ?" Tôi trừng mắt nhìn Bàn tử một cái.
Bàn tử phất tay nói: "Được, Bàn gia biết hiện g•i•ờ tâm trạng cậu rất không tốt nên không tính toán với cậu."
Tôi không đôi co với anh ta hỏi: "Bàn tử, những lời Trần Đông Phương nói với chúng t•a anh thấy sao?"
Bàn tử nhún vai nói: "Vẫn là câu nói đó, nghe một nửa bỏ một nửa. Trong câu chuyện mà ông ta kể ông ta nói về bản thân giống như một đóa bạch liên hoa vậy, còn Đường Nhân Kiệt thì trở thành kẻ tham sống sợ chết, nghe đã thấy không đúng lắm. Cậu nghĩ mà xem Trần gia Trần Cận Chi đã giết toàn bộ Diệp gia tại nơi này, sau lại lập bia đá đầu rồng, chính là hiểu cực kỳ rõ mọi chuyện nơi này. Sau khi Trần Cận Chi tới nơi này, con cháu người nhà họ Diệp chết không tìm được xác, nếu nói người họ Trần không phải đang đợi cái gì thì có đánh chết Bàn gia tôi cũng không tin, cho nên Trần Đông Phương chắc chắn có mục đích riêng. Ông ta là một kẻ ngụy quân tử, lòng dạ thâm sâu khó lường, cậu nghĩ kỹ lại xem, năm đó trong quân ngũ rõ ràng biểu hiện của Trần Đông Phương tốt hơn Đường Nhân Kiệt rất nhiều, vậy tại sao trước khi chết cha cậu lại giao đồ cho Đường Nhân Kiệt mà không phải Trần Đông Phương? Điều này nói lên trong câu chuyện này chắc chắn có vấn đề. Tôi biết cậu cho rằng Bàn gia tôi có thành kiến với cậu, cậu yên tâm đúng là có, nhưng tôi cũng là người rất lý trí, tuyệt đối không để thành kiến làm ảnh hưởng đến sự phán đoán."
Tôi nhìn Bàn tử, cảm giác anh ta là sự kết hợp của hai thái cực, một mặt anh ta hoạt bát cởi mở, nhưng đến một số thời điểm tâm tư anh ta lại vô cùng tỉ mỉ cẩn thận. Lời nói của Trần Đông Phương tôi nghe mà không thấy chút sơ hở nào, vậy mà Bàn tử người cũng mù mờ không biết gì như tôi lại có thể tìm ra được nhiều điểm không hợp lý, nghe anh ta phân tích cảm thấy vô cùng xác đáng. Phải biết là câu chuyện của Trần Đông Phương kể rất dài mấy tiếng đồng hồ vậy mà Bàn tử vẫn có thể tìm ra được những điểm mâu thuẫn rất nhỏ trong câu chuyện, đây quả thực rất hiếm thấy. Tôi giơ ngón tay cái lên cười với anh ta: "Bàn gia, những thứ khác không nói nhưng quả thực tôi rất khâm phục tài bới lông tìm vết của anh!"
Bàn tử cười ha ha nói: "Câu lấy lòng này tôi nghe rất thích."
"Được, cuối cùng tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh nhất định phải thành thật trả lời." Tôi nhìn anh ta.
"Hỏi đi." Bàn tử nói.
"Câu nói nhỏ mà H•o•à•n•g bì tử nói với anh, đủ để anh tha mạng cho bọn chúng?" Tôi nhìn anh ta hỏi.

Bình Luận

0 Thảo luận