Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 377: Cấp Cứu (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Đuông dừa
.
"Anh còn cách khác sao?" Tôi hỏi.
"Thử xem sao." Lý Thanh ngồi dậy, tôi nhanh chóng bịt mũi Bàn tử. Lúc này Lý Thanh nửa quỳ trên mặt đất nắm tay thành nắm đấm bắt đầu từng quyền đập lên phần ngực của Bàn tử. Lực của Lý Thanh rất mạnh tôi còn sợ anh ta sẽ đánh gãy hết xương ngực của Bàn tử nhưng với tình hình hiện tại thì cũng không còn cách nào khác.
Anh ta cứ từng đấm từng đấm, tôi nghĩ nếu như là bình thường Bàn tử mà bị đánh như vậy thì sớm đã nhảy lên nói anh dám đánh tôi Bàn gia tôi liều mạng với anh các kiểu, nhưng lúc này ngoại trừ cơ thể di chuyển lúc bị đánh ra thì cả người anh ta vẫn không có phản ứng gì. Dần dần tôi bắt đầu tuyệt vọng, Lý Thanh cũng cảm nhận được càng đánh càng không có hy vọng, cuối cùng anh ta vung nắm đấm thành vòng tròn rồi trực tiếp đánh lên ngực Bàn tử. Dựa theo sức lực của Lý Thanh, tôi cảm tưởng cú đấm này có thể đánh chết một người bình thường như tôi.
Cũng vì cú đấm cuối cùng này mà tôi bỗng cảm nhận được mũi và miệng của Bàn tử có thứ gì đó trào ra. Tôi lập tức bỏ tay ra, từ trong mũi miệng của anh ta máu và nước lẫn lộn cùng lúc phun ra rất cao, tôi tránh không kịp bị bắn hết cả vào mặt. Ở cái lúc này rồi tôi đâu còn tâm trí quan tâm được chuyện khác liền vội quệt qua loa máu trên mặt mình, nghe thấy giọng nói mà trong mơ tôi đều muốn nghe thấy, Bàn tử đột nhiên ho dữ dội.
"Lý Thanh, Bàn tử ho rồi! Anh ta ho rồi! Sống rồi!" Tôi kéo Lý Thanh kích động nói.
Lý Thanh gật đầu lần nữa nằm bẹp xuống sàn. Sau khi Bàn tử ho xong thì đột nhiên lật người bắt đầu nôn ra. Anh ta nôn ọe tới tối tăm mặt mũi khiến tôi phải nhanh chóng tới vỗ nhẹ vào ngực giúp đỡ. Nếu bạn nhìn thấy cảnh bản của mình tưởng đã c.h.ế.t sau đó sống lại được nhờ công lao của bạn cứu sẽ khiến tâm trạng của bạn vô cùng vui mừng kích động. Tôi đang trải qua cái cảm giác này, thậm chí còn vui hơn cả bản thân mình từ cõi c.h.ế.t trở về.
Bàn tử nôn một hồi rồi nằm bẹp xuống, hít sâu từng hơi. Tôi thấy anh ta mở hé mắt, câu đầu tiên nói vậy mà lại là: "Diệp tử, sao trông cậu như quỷ vậy? Dọa c.h.ế.t Bàn gia tôi rồi."
Lúc này người ngợm mặt mũi tôi đều là máu, chả lẽ lại không giống quỷ sao? Tôi khóc mếu nói với anh ta: "Đúng, ông đây là quỷ. Anh đã c.h.ế.t rồi, chúng ta giờ đang trên đường tới Hoàng tuyền."
"Nói nhảm, Diêm Vương sao dám thu nhận Bàn gia tôi?" Bàn tử giơ tay lau muốn lau mặt cho tôi, nhưng anh ta yếu đến mức không nhấc nổi tay lên. "Đừng động đậy, đừng nói là Diêm Vương không nhận anh, anh suýt chút nữa đã c.h.ế.t rồi, là tôi và Lý Thanh cướp anh từ tay Diêm Vương về. Không cần cảm ơn, đợi anh khỏe lại đưa tôi một trăm vạn là được. Giờ điều anh cần làm là nghỉ ngơi."
"Nhìn cái thân cậu xem. Đợi cậu kết hôn rồi Bàn gia tặng cậu mười triệu luôn. Ông đây không thể khiến con gái nhà người ta chịu thiệt." Bàn tử yếu ớt nói.
"Được, ông đây nhớ rồi. Đừng có nói nữa, nói thêm câu nữa tôi cho anh mấy cái bạt tai. Nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi." Tôi nói.
Hai cái người bình thường luôn chăm lo cho tôi cuối cùng hôm nay tôi đã có cơ hội chăm sóc cho bọn họ. Tôi lấy chút đồ ăn và nước đưa cho Lý Thanh trước, sau đó cắt một mảnh buồm bẻ cột buồm lấy thêm mấy ván gỗ mục tập hợp lại đốt thành đống lửa, dùng cái ấm chuyên dụng của Lý Thanh đun ít nước bón cho Bàn tử. Lý Thanh ăn xong chút đồ cũng đã dần hồi phục lại thể lực nhưng trông có vẻ vẫn hơi mệt. Mặt mũi Bàn tử lúc này cũng đã dần hồng lại, không còn trắng bệch như trước, cả người cũng đã có chút sức.
Lúc này Lý Thanh nhìn con mèo đang nấp bên cạnh tôi. Anh ta vừa nhìn đã nhận ra con mèo này, dù gì Lý lão thái cũng là vợ của lão Lục, mà lão Lục là đại lão ở tổ chức của Lý Thanh.
"Mèo của phu nhân sao lại ở đây? Đây là đâu?" Lý Thanh nhìn tôi hỏi.

Bình Luận

0 Thảo luận