Không phải anh trai đang muốn làm khó Bàn tử, cũng không phải là những điều anh ấy nói quá sắc bén, mà suy đoán vừa rồi của Bàn tử vốn dĩ có quá nhiều điểm cần phải cân nhắc. Theo cách nói của anh ta thì tất cả tộc nhân của Liễu Thanh Tư đều đã chết vì đám trùng tuyết mà người Miêu bố trí, nhưng bốn lạt ma đó lại thực sự đã đi ra được khỏi nơi đó, hơn nữa còn tới được mắt phong thủy ở Hoàng Hà để khắc chế Thiên Thủ Quan âm, điều này chắc chắn không còn nghi ngờ gì.
Thực ra đây cũng là vấn đề mà tôi muốn tìm hiểu nhất lúc này, không cần biết là người dân ở thành phố này hay những tộc nhân cuối cùng của Liễu Thanh Từ đã tìm được đến nơi này, sự sống chết của bọn họ là một câu đố. Trước mắt xem ra bọn họ đều đã chết, nhưng lại có bằng chứng cho thấy bọn họ vẫn sống. Bốn lạt ma kia là minh chứng rõ nhất, đương nhiên chúng tôi cũng không tìm thấy được bất kỳ thứ gì liên quan đến di thể của họ.
Sau khi anh trai mắng Bàn tử xong thì quay qua nói với Liễu Thanh Tư: "Cho nên cô mới để đám lạt ma dẫn đầu kia từ trá thi thành thi thể là bởi vì cô biết đám lạt ma dẫn đường đó sẽ đi vào trong hang động. Chủ ý của cô chính là ngăn cản chúng tôi tới được đó, ai ngờ thông minh lại bị thông minh hại, sau khi đám lạt ma đó bị Bàn tử xử lý thì cô phát hiện bản thân mình đã không tìm được hang động đó cho nên mới một lần nữa tiếp cận chúng tôi, đúng chứ?"
Anh ấy không mắng mỏ Liễu Thanh Tư như đã làm với Bàn tử, những lời anh ấy nói ra lại càng có sức thuyết phục, dù gì anh ấy cũng không phải người thích ăn nói lung tung. Mỗi lời anh ấy nói ra đều đã được bản thân suy xét cân nhắc cẩn thận. Lần này Liễu Thanh Tư cũng không làm khó mà yêu cầu tôi giải thích với anh trai giúp mình mà nhìn anh trai cười nói: "Nói Tôn Trọng Mưu rất thông minh quả không hề sai. Anh đoán đúng rồi, xem ra tôi đã sai ngay từ đầu, tôi cho rằng cái động đó chắc chắn ở trong miếu trong thành cổ đã biến mất, ai ngờ còn cách nơi đó một khoảng khá xa, cái khoảng cách đó khiến một mình tôi có tìm cả năm cũng không thấy."
Sự thẳng thắn thừa nhận của Liễu Thanh Tư nằm ngoài dự liệu của mọi người. Anh trai chỉ lãnh đạm nhìn cô ấy một cái nói: "Nếu so với Hàn Tuyết thì tôi vẫn thích cô hơn. Không cần biết cô ở bên cạnh Diệp tử vì lý do gì, tôi vẫn hy vọng cô thành thật một chút, càng nên hiểu rõ tầm quan trọng của Diệp tử. Nếu cô giở trò gì ở nơi này thì không cần tôi ra tay, ngoài kia có rất nhiều người muốn giết cô."
Liễu Thanh Tư vuốt lại mái tóc, hành động này luôn khiến tôi cảm thấy cô ấy có một sức hấp dẫn khó cưỡng, đặc biệt mỗi lúc như thế này cô ấy đều lặng yên. Cô ấy gật đầu với anh trai nói: "Tôi đã trao thân cho cậu ấy sớm như vậy, tôi đang ép mình phải chung thủy với người đàn ông này, anh có thể yên tâm về điều đó. "
"Vậy thì tốt." Anh trai gật đầu. Anh ấy quay đầu lại nói với Na Đa: "Đi thôi."
Lúc Na Đa nhìn anh trai mặt lại càng đỏ, thậm chí còn có chút ngượng ngùng khiến tôi nhìn thấy mà nổi hết cả da gà. Tôi không biết được hai người đó đã làm bạn từ bé đến lớn thế nào, bởi anh trai tuyệt đối là đàn ông thẳng, nhưng trước mặt chúng tôi Na Đa lại tỏ ra vô cùng ngượng nghịu, đây là một người đàn ông rất bẽn lẽn. Hai người họ vậy mà đã làm bạn bè từ bé, đây đúng là kỳ tích mà. Ít ra tôi cho rằng anh trai tôi sẽ không đời nào chơi với cái người đàn ông mà động tí là đỏ mặt như vậy.
Bàn tử vừa bị anh trai mắng cho một trận nhưng thanh niên này vốn mặt dày, ngay lập tức chạy tới quấy rầy Na Đa hỏi này hỏi nọ. Tôi cũng vểnh tai lên nghe ngóng chút, chẳng qua là muốn hỏi Na Đa bọn họ sao lại biết bên dưới chôn Si Vưu, và cả kế hoạch của bọn họ là gì. Những thứ này đương nhiên là tôi rất tò mò, nhưng tôi cũng ngại không dám đi hỏi Na Đa liền nghĩ cứ nghe lỏm chút cũng được, ai ngờ không cần biết Bàn tử hỏi cái gì Na Đa cũng không hề cảm thấy khó chịu, lại càng không nói năng gì, chỉ im lặng nhẹ nhàng lắc đầu không nói. Về điểm này mà nói thì Na Đa khá giống anh trai.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận