Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 395: Bọ Ngựa Bắt Ve Sầu Chim Sẻ Rình Mồi (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
"Đợi nửa tiếng nữa. Họ Lưu đó cũng đến rồi, thằng nhóc Tôn Liên Thành này rõ ràng có ý muốn thừa nước đục thả câu đây mà. Nhìn khí thế hừng hực quyết liệt của ông ta, có lẽ những lời đồn thổi gần đây là sự thật, thời gian của họ Lưu này không còn được bao nhiêu nữa rồi." Lý lão thái cười lạnh. Nói xong bà ấy tiếp lời: "Nghỉ tại chỗ chỉnh trang nửa tiếng, thu dọn trang bị cẩn thận, xốc lại tinh thần. Các người cũng nhìn thấy rồi nếu thực sự phải đụng độ thì đây sẽ là một cuộc chiến rất khó khăn, nửa tiếng nữa chúng ta sẽ theo gót bọn họ. Năm đó họ Lưu này hợp tác với Tôn Liên Thành lừa quỷ thợ may nói không chừng ông ta đã biết được bí mật ở nơi này! Giờ tình huống đặc biệt, chúng ta không đợi quỷ thợ may cũng có cớ để nói."
Người râu quai nón nghe xong có chút khó xử nói: "Lát nữa chúng ta theo sau họ có phải là quá nguy hiểm không? Liệu có cần báo cáo với Lục gia một câu không ạ?"
Lý thái thái trừng mắt với anh ta quát: "Sao thế? lão Lưu nuôi một đám vô dụng các người thành ra như này sao? Người ít hơn họ một chút là sợ rồi à? Không phải nói các người ai cũng có thể một địch mười sao?"
Người râu quai nón bị trách thì có chút xấu hổ gãi đầu nói: "Chủ yếu là lo lắng cho sự an toàn của lão thái thái người thôi."
"Cậu có thể yên tâm cả trăm lần, đừng thấy tôi tuổi tác đã cao, lúc cần động thủ mình tôi chấp ba người như cậu không có vấn đề gì." Lý lão thái hừ lạnh nói.
"Dạ phải." Người râu quai nón cười nói. Rõ ràng anh ta không phải nói theo kiểu xu nịnh mà là nói theo kiểu tâm phục khẩu phục.
Bọn họ đợi tầm nửa tiếng sau thì thực sự rồng rắn đi theo sau đám người của lão Lưu. Không thể không nói lá gan của lão thái thái này quả thực lớn. Ai cũng có thể nhìn ra được sự chênh lệch giữa đám người của tôi và người bên lão Lưu không chỉ ở nhân lực, mà trang bị vũ khí cũng kém xa. Đám người chúng tôi có vài khẩu súng tiểu liên, nhưng bên lão Lưu tôi còn thấy có cả súng phóng tên lửa, ai không biết chắc tưởng họ đi đánh trận thật.
"Chúng ta có nên nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn? Lão thái thái muốn bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình phía sau nhưng bọ ngựa này lại muốn đánh với chim sẻ cơ. Chi bằng chúng ta làm thợ săn đánh phía sau chim sẻ?" Bàn tử vừa đi vừa nói nhỏ với tôi.
"Bỏ đi, chênh lệch số lượng quá lớn, cho dù cả hai bên có đánh nhau một mất một còn chúng ta cũng không đủ sức thu dọn tàn cuộc. Giờ điều tôi lo lắng nhất là sự an toàn của anh trai, đám người của lão Lưu sẽ không va phải anh ấy chứ?" Tôi hỏi.
"Cậu thôi đi, Tôn Trọng Mưu mà cần cậu phải lo lắng à? Dựa vào thân thủ của anh ta đánh du kích trong bãi lau sậy thì anh ta sẽ hạ cả đám thuộc hạ của lão Lưu từng người một cậu có tin không?" Bàn tử nói.
Tôi ngẫm lại cũng đúng, tôi vẫn có lòng tin với thân thủ của anh ấy, tôi lại hỏi: "Cứ đi theo lão thái thái trước, anh trai đã căn dặn rồi lần này tiếp xúc với quỷ thợ may là cơ hội tốt để biết được thân phận của tôi, tôi nghĩ chắc anh cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu nhỉ?"
"Thật á?" Bàn tử kinh ngạc hỏi. Nói xong anh ta lại lẩm nhẩm nói một mình: "Cũng phải, quỷ thợ may sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện giờ lại xuất hiện thì có đến tám chín phần là có liên quan đến cậu. Nhưng mà Diệp tử, trong lòng Bàn gia tôi có một phán đoán rất lớn chỉ là hai ngày nay chưa có cơ hội nói với cậu."
"Phán đoán gì?" Tôi hỏi.
"Tương truyền rắn hai đầu chính là đầy tớ của rồng, có câu nói đùa nói thế nào nhỉ? Ở trước mặt ông đây nếu là hổ thì nằm xuống nếu là rồng thì cuộn tròn lại, con rắn hai đầu đó cuộn tròn lại trước mặt cậu, trong thế giới loài rắn thì hành động này giống như quỳ lạy ở thế giới loài người. Từ điều này cho thấy trong cơ thể cậu rất có thể mang dòng máu chân long. Nghĩ kỹ xem Quỷ đạo luôn muốn phục sinh chân long, cậu lại là bí mật to lớn nhất của Quỷ đạo, cho nên điều này rất có khả năng." Bàn tử nói.
"Vậy ông đây là chân long, liệu anh có phải là chân hổ? Quỷ thợ may không phải đã từng nói giữa hai chúng ta sẽ đánh một trận, chỉ có một người được sống, vậy không phải long tranh hổ đấu sao?" Tôi nhìn Bàn tử cười nói.
Mặc dù tôi cười nhưng sâu trong lòng không thể cười nổi bởi vì tôi dường như đã tin lời Bàn tử nói, bởi nó giống hệt những gì tôi nghĩ.
Thực ra trong mấy ngày này tôi luôn nghĩ về vấn đề đó. Tại sao khi ở trên con thuyền đó tôi lại có cảm giác rất quen thuộc, dường như kiếp trước của tôi cũng đã từng ở trong hoàn cảnh như vậy, đặc biệt là tôi có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích đối với con rồng đó.

Bình Luận

0 Thảo luận