"Nói cách khác, những người cấp trên đó ngoài việc lợi dụng Quỷ Đạo, Ngọc Hoàng Đạo, họ còn bí mật phái người tới đây?" Tôi cau mày nói.
Trần Đông Phương gật đầu nói: "Tôi biết điều này, bởi vì kế hoạch A tuyệt mật thật ra là do Lục Gia chỉ huy. Năm đó tôi cùng anh Thiên Hoa đến Thần Nông Giá, chính là do cấp trên điều động. Điều này tôi đã nói với các cậu trước đó, chỉ là tôi không ngờ rằng kế hoạch A tuyệt mật đã bị hủy bỏ sau chuyến đi đến Thần Nông Giá. Ai biết được họ lại đi con đường này xa đến vậy."
"Đi Thần Nông Giá không phải là ngẫu nhiên." Anh trai nói.
Anh trai vừa nói vừa cởi quần áo trên xác chết, sau khi cởi ra, tôi nhìn thấy một chuỗi ký tự bí ẩn trên xác chết. Nói là ký tự, nhưng nó trông hơi giống một loại vật tổ nào đó.
(Vật tổ hay tô-tem là một vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định. Tô-tem là một tập tục có từ thời kì các thị tộc. Thời kì này nhận thức con người còn hoang sơ, vẫn còn khiếp sợ sức mạnh của tự nhiên, bởi vậy nhiều thị tộc, bộ lạc lấy một con vật nào đó coi như vật tổ của mình. Dấu tích của nó vẫn còn đến tận ngày nay qua một số họ của người Trung Quốc như: Mã (ngựa), Long (rồng). Đây là 1 tín ngưỡng rất phổ biến ở các dân tộc từ Á sang u.)
"Cô Liễu, có lẽ tôi nên gọi cô là em dâu, cô có nên giải thích một chút không?" anh trai quay lại nhìn Liễu Thanh Từ nói.
Liễu Thanh Từ nói: "Việc này tôi thật sự không biết, tiến vào trong núi tuyết có rất nhiều con đường, Tam Tuyết Thánh Sơn dường như chỉ là một trong những con đường mà năm xưa bốn vị Lạt Ma đó đi qua."
"Thật sao?" Anh trai chế nhạo.
Tim tôi lỡ nhịp, sợ rằng anh trai tôi sẽ trực tiếp tấn công Liễu Thanh Từ vì tính khí nóng nảy của anh ấy, nhưng đúng lúc này, các Lạt Ma đã đến bên cạnh thi thể mà anh trai vớt lên, cởi quần áo từng người một. Quần áo đều được cởi bỏ, bởi vì đều là thi thể nam nên Tiểu Thất khá xấu hổ. Sau khi cởi hết quần áo, chúng tôi phát hiện trên ngực của những thi thể này đều có dòng chữ giống nhau, cũng chính là vật tổ.
Vị trí giống nhau, vật tổ cũng giống hệt nhau.
"Đây là số của đội nào?" Tôi hỏi Trần Đông Phương.
"Không phải, số thì cũng không thể giống hệt nhau được." Trần Đông Phương lắc đầu.
Lúc này chúng tôi đều nhìn về phía bốn vị Lạt Ma, bởi vì bốn vị Lạt Ma này hiếm khi làm gì cả. Lần này họ chủ động cởi bỏ quần áo của thi thể, điều quan trọng nhất là dường như họ đang nghiên cứu vật tổ bí ẩn này. Họ đang thảo luận điều gì đó, một lúc sau, Liễu Thanh Từ nói với chúng tôi: "Các Lạt Ma nói rằng vật tổ này là do bộ tộc chúng tôi để lại. Nó tương tự như bùa trấn áp xác chết của Đạo giáo và dùng để trấn áp xác chết."
"Hả?" Bàn Tử cau mày nói. Nói xong, anh ta đi về phía thi thể, nâng tay của thi thể lên, cạy miệng thi thể ra và nói: "Đúng vậy, thi thể này đã từng vùng dậy, kỳ lạ, các người không phát hiện trên người bọn họ không hề có vết thương rõ ràng sao, vậy bọn họ chết như thế nào? Tại sao sau khi chết lại còn vùng dậy?"
Nói xong, Bàn Tử nhìn anh trai nói: "Tôn Trọng Mưu, anh là người vớt xác, xác chết trong nước anh rành nhất, nói xem nào?"
Anh trai không nói, nhưng lại bắt đầu làm việc. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh trai cho chúng tôi xem kỹ thuật vớt xác của anh, cũng là một trong các kỹ thuật của Thủy Quỷ Vương thuộc dòng dõi Thủy Quỷ. Đưa hai ngón tay áp vào nhân trung của thi thể, nhìn động tác này của anh, có chút giống đang cứu người hôn mê, nhưng cũng không giống lắm.
Tôi phải nói rằng chưa ai trong chúng tôi từng thấy anh trai xử lý xác chết. Khi anh ấy làm việc, nó khiến tôi nhớ lại những ngày đầu khi anh mới đến Phục Địa Câu và dựng cờ làm người vớt xác. Sau đó ở trong Mười Hai Hang Quỷ đã có vô số thủ đoạn để vớt xác, chỉ dựa vào bát tự để xác định sự sống hay cái chết của một người khi họ rớt xuống nước. Sử dụng máu của Đường Nhân Kiệt để vớt ra bộ xương của con trai Đường Nhân Kiệt. Những phương pháp bí ẩn này thậm chí còn hấp dẫn hơn cả thân thế của anh.
Ngay khi anh trai ra tay, tất cả chúng tôi đều im lặng. Anh ấy nhắm mắt lại, một lúc sau, anh trai đột nhiên nói gì đó với xác chết. Gần đây, Liễu Thanh Từ đã đóng vai trò phiên dịch, trong tiềm thức của tôi liền quay qua hỏi cô ấy: "Điều này có nghĩa là gì?"
Liễu Thanh Từ cười khổ nói: "Anh trai anh nói không phải tiếng Tạng, mà là tiếng âm."
"Ý là hãy yên nghỉ." Bàn Tử nói.
Nói xong, anh ta nhìn về phía anh trai nói: "Anh thật sự có thể giao tiếp với thi thể này sao? Có bí quyết gì không? Dạy tôi đi!"
Anh trai không thèm để ý tới Bàn Tử, anh ấy rút ra một con dao, sau đó trực tiếp đâm vào ngực thi thể, động tác này khiến Tiểu Thất và Thu Ly hét lên sợ hãi.
Sau khi mổ ra, anh trai dùng ánh mắt lạnh lùng tách miếng thịt ra, tuy tôi có chút ghê tởm, nhưng không khỏi tò mò đi lên xem, kết quả nội tạng bên trong thi thể đã không còn, thay vào đó là một đống trứng côn trùng dày đặc màu trắng sáng bóng.
"Các người có biết đây là cái gì không?" anh trai nhìn Liễu Thanh Từ hỏi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận