Tất cả một ngàn sự thắc mắc và nghi ngờ trong lòng tôi đều biến mất vì nụ hôn này, đến khi Bàn Tử bước đến trước mặt chúng tôi và nói: "Tôi nói hai người có thôi hay không, không xem Bàn Gia đây là người, thì cũng xem bà con cô bác là người chứ."
Khi chúng tôi nhìn nhau, Hàn Tuyết đỏ mặt ngay lập tức, bởi vì chúng tôi bị bao quanh bởi chú Trụ Tử và mẹ tôi. Cả hai đều nhìn chúng tôi với nụ cười trên môi, tôi thực sự cũng có chút xấu hổ. Cảnh tượng như vậy ở thành phố lớn thì mọi người sẽ thấy bình thường, nhưng ở nông thôn dù sao cũng có chút cổ hủ, nhưng đã đến nước này, tôi nắm lấy tay Hàn Tuyết nói: "Nếu mọi người đều nhìn thấy thì tôi cũng không giấu nữa, đặc biệt là bọn trẻ, các con không cần phải lo lắng cô giáo Hàn sẽ quay về nữa, bởi vì cô ấy sẽ sớm trở thành con dâu ở Phục Địa Câu của chúng ta rồi!"
Khuôn mặt của những người dân làng tràn ngập nụ cười, những đứa trẻ ngây thơ và đáng yêu đang vây quanh hai chúng tôi, hét lên hôn đi hôn đi. Cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, lớp mây mù trong lòng như được tan ra. Cuối cùng, tôi gần như là ôm Hàn Tuyết đi về nhà.
Buổi trưa, mẹ tôi nấu một bàn ăn lớn, chú Trụ Tử lấy ra bình rượu Bảo Phong đã chôn trong sân nhà gần 20 năm. Bình rượu vì ủ lâu nên chỉ còn lại một nửa chai, rót ra mùi thơm rất nồng, mùi rượu tràn ngập, Bàn Tử hít một hơi thật sâu nói: "Chậc chậc, thơm quá! Tôi muốn uống một ngụm, xem có độc không!"
Nói xong, anh ta đang định cầm ly rượu lên uống, chú Trụ Tử vỗ nhẹ vào tay anh ta nói: "Rượu không thiếu phần cậu, vội cái gì?"
Bàn tử tức giận rút tay lại, nói: "Lão già ông keo kiệt quá, nếu như không nhờ tôi chăm sóc Diệp Tử trong khoảng thời gian này, có lẽ bây giờ cậu ta chưa chắc quay trở về được!"
Sau khi Bàn Tử nói xong, anh ta lập tức ngậm miệng lại, biết mình đã phạm sai lầm, Hàn Tuyết cũng nắm lấy tay tôi và nhìn tôi, thật ra trên đường trở về chúng tôi đã bàn bạc là không kể cho gia đình biết những chuyện đã xảy ra, thứ nhất tránh mọi người lo lắng, thứ hai sự việc còn lâu mới kết thúc, chúng tôi không tránh khỏi việc phải ra ngoài lần nữa. Một khi chúng tôi cho họ biết những nguy hiểm ở bên ngoài, lần sau họ sẽ càng lo lắng hơn, ai ngờ mới không bao lâu, cái miệng của Bàn Tử đã không giữ được.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, Bàn Tử cười nói: "Tôi đùa thôi, mọi người tiếp tục đi."
May mắn thay, chú Trụ Tử và Hàn Tuyết không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng từ ánh mắt của cô ấy tôi chắc rằng một chút nữa sẽ bị cô ấy tra hỏi rõ ràng, lúc này chú Trụ Tử cầm ly rượu lên nói với tôi và Hàn Tuyết: "Ly rượu này chú tự phạt, hôm nay nhìn thấy hai cháu, chú nhớ ra ngày đó chú không đồng ý cuộc hôn nhân của hai cháu, may mắn là hai đứa có thái độ kiên định, cũng nhờ vào sự thấu tình đạt lý của Trọng Mưu. Nếu không chú đã làm những việc dại dột rồi? Ly rượu này chú cạn, chú chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc!
Tôi và Hàn Tuyết cũng nhanh chóng bưng rượu lên đáp lại chú Trụ Tử, sau khi cụng ly, chai rượu trắng này đã vào bụng ba người đàn ông chúng tôi, chút rượu này tôi còn chưa uống đã, vừa định rót thêm, mẹ tôi trừng mắt nhìn ba người nói: "Đang giờ trưa, uống cái gì mà uống. Diệp Tử, ăn nhiều một chút, con xem còn và Tiểu Bàn ra ngoài có một thời gian, đã ốm đi nhiều rồi, ăn nhiều vào uống ít thôi."
Đã nhiều ngày không gặp, khi tôi trở về nhà, bầu không khí căng thẳng trong nhà cũng không còn nữa. Mọi chuyện trở nên yên ắng vì ông nội tôi đã được chôn cất ở Mười Hai Hang Quỷ và cả việc anh trai tôi rời khỏi. Sau khi ăn xong, cả nhà ngồi trò chuyện với nhau. Buổi chiều, tôi đến nhà Trần Thanh Sơn ngồi, sau khi có được công thức bí mật món canh ba ba hầm thuốc bắc của Bàn Tử, sắc mặt của Trần Thanh Sơn càng ngày càng tốt, vợ ông ấy cũng cười nhiều hơn. Vừa đến nhà Trần Thanh Sơn, ông ấy đã vội vàng mời rượu, tất nhiên tôi không uống. Sau đó, chúng tôi ngồi uống trà, Trần Thanh Sơn rất vui vẻ, ông ấy thần bí nói với tôi : "Diệp Tử, chẳng phải đất nước cho phép sinh con thứ hai sao? Có bí quyết của Bàn Tử, chú hiện tại rất mạnh khỏe, dì của cháu đã có đứa con thứ hai nữa rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận