Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 591: Tượng Phật (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Sự bất thường của tôi rất nhanh đã bị anh trai phát hiện. Anh ấy đi đến bên cạnh kéo vai tôi nói: "Đừng nhìn vào mắt của tượng Địa Tạng Bồ tát."
Anh ấy không nói thì không sao, nói xong tôi thực sự ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đó. Giây phút nhìn vào tim tôi như ngừng lại, bởi vì trong khoảnh khắc đó tôi phát hiện tượng Địa Tạng Bồ tát đang cầm hoa kia dường như nở nụ cười lạnh với tôi.
Cái cảm giác này khiến toàn thân tôi run lên. Tôi đột nhiên nhớ lại năm đó khi Quan Nhị gia được Bàn tử thỉnh hạ phàm đã cầm đao muốn chém tôi. Bàn tử nói bởi tôi là người không có đủ ba hồn, bình thường nên ít đến những nơi như đền chùa thắp hương. Tôi thầm nghĩ trong lòng lẽ nào Bồ Tát Địa Tạng bằng vàng ròng do các Lạt ma xây dựng này thực sự có pháp lực, liệu có phải muốn trấn áp tôi, một hậu nhân của Si Vưu?
"Không phải sợ, đây là Địa Tạng vương, là tượng phật, cho dù có pháp lực cao cường thì Diệp tử cũng là hậu nhân của Si Vưu, là thần ở Trung Quốc, Phật là ngoại lai cho nên Diệp tử không thuộc ông ta quản." Bàn tử nói.
Anh ta vừa dứt lời bỗng miệng há to, bởi vì ngay lúc này tất cả chúng tôi đều nhìn thấy từ trong con mắt của tượng Địa Tạng Bồ tát chảy ra một dòng lệ máu. Cảnh này rất giống với quan tài đầu rồng chảy huyết lệ ở Phục Địa Câu.
Nhìn thấy cảnh này tôi đột nhiên nhớ lại câu nói, Bồ Tát rơi lệ là điển cố của nhà Phật nói rằng Bồ tát thương xót cho sự đau khổ lầm than của chúng sinh, nhưng lúc này Địa Tạng Bồ tát rơi lệ rốt cuộc là ý gì tôi không hiểu nổi. Tôi chỉ biết đứng ngây ra như trời chồng ra đó.
"Đi mau!" Anh trai hét lên.
Tôi thấy biểu cảm của anh trai cảm thấy anh ấy đang rất lo lắng. Đôi mắt của anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào bức tượng đó, đặc biệt là hai hàng lệ máu ở mắt tượng. Anh ấy rút đao ra lui về phía sau của thần điện.
Lúc anh ấy đang kéo tôi chạy, tôi không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái bỗng thấy đầu của Địa Tạng Bồ tát đang di chuyển!
Đúng vậy, nó đang xoay cổ, ánh mắt vẫn mang theo nét cười lạnh nhìn tôi.
Cũng đúng lúc này tôi đột nhiên nghe thấy một âm thanh, âm thanh này vô cùng kỳ lạ, giống như kim loại ma sát vào nhau vậy. Tất cả các tượng la hán trong thần điện bắt đầu chuyển động, chúng di chuyển, mà tượng Địa Tạng Bồ tát kia bỗng di chuyển tới chắn trước mặt chúng tôi ngăn không cho chúng tôi chạy.
Anh trai nhấc dao lên vô cùng phòng bị.
"Mẹ kiếp, trá thi rồi!" Bàn tử kêu lên. Nói xong anh ta lôi ra một lá bùa vàng chạy đi. Bùa của Bàn tử rất hữu hiệu khi đối phó với những thứ tà ma, nhưng lần này khi lá bùa của anh ta được dán lên đầu tượng la hán thì dường như chẳng có tác dụng gì cả. Anh ta kêu lên: "Thôi xong, vừa nói là Si Vưu Trung Quốc không thuộc Phật quản, giờ đến đám tượng phật này cũng không tới lượt bùa vàng của Bàn gia quản rồi. Lần này tôi thực sự không giúp được gì, Tôn Trọng Mưu, phải xem ở anh rồi!"
Các bức tượng từng cái di chuyển trong thần điện dần dần bao vây lấy chúng tôi thành một vòng tròn. Sau đó tất cả các tượng vàng này đều chảy ra huyết lệ.
"Đây là nhục thân phật." Lúc này Na Đa lên tiếng.
Cái gọi là nhục thân phật chính là một số cao tăng tu luyện lâu năm tinh lực cao thâm độ thành toàn thân hóa vàng, nhưng nếu là nhục thân phật thì phải có hình dạng như cao tăng hòa thượng bình thường chứ sao lại có hình mười tám la hán với Địa Tạng Bồ tát thế này?
Đao của anh trai đã ở vị trí chiến đấu, anh ấy cảnh giác nhìn khắp xung quanh. Nói ra cũng kỳ lạ, sau khi các tượng phật này vây lấy chúng tôi xong thì không di chuyển nữa, chỉ là đôi mắt chảy ra huyết lệ trông rất hung dữ.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo đám tượng này bắt đầu cử động, nhưng không phải cử động cơ thể mà là cử động miệng. Từng tượng một giống như sống lại vậy, bắt đầu lẩm nhẩm niệm kinh.
Âm thanh của lời niệm kinh này truyền tới tai tôi giống như mang theo sát khí vậy, khiến đầu óc tôi đau đớn dữ dội. Kinh văn này dường như có một sức mạnh đặc biệt, muốn xé cơ thể tôi ra vậy. Tôi ôm đầu không ngừng lăn lộn trên đất, tình huống này giống như Đường Tăng đọc khẩn cơ chú với Tôn Ngộ Không. Tôi cảm giác mình không thể chịu đựng thêm được một giây nào nữa, nếu còn tiếp tục tôi sẽ đau mà chết mất.Tôi giơ tay ra nói với Bàn tử: "Bàn tử, bùa, mau giúp tôi điểm hồn đăng!"

Bình Luận

0 Thảo luận