"Bây giờ nói mấy lời này thì có tác dụng đách gì nữa." Bàn Tử nói.
"Ầy, coi anh nói kìa, nếu như anh cắm đầu đi ngay, đừng có nói cái câu gì mà ngàn vạn lần không được quay đầu lại thì tôi đúng là không muốn quay đầu lại nhìn thật, nhưng mà anh nói vậy xong, lúc này tôi thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu như có cả vạn con kiến bò qua á. Vậy rốt cuộc là nhìn, hay là không nhìn đây?" Tôi cười khổ nói với Bàn Tử, còn về chuyện điện thoại reo lên, chuyện này tuy là trách tôi, nhưng mà tôi cũng có biết làm thế nào đâu chứ?
"Cậu muốn quay đầu lại nhìn thử thì cũng được, dù sao thì thân phận cậu cũng đặc biệt." Bàn Tử nói.
"Nói thật hay nói chơi vậy?" Tôi nói, tôi không biết câu nói này của Bàn Tử là đang mỉa mai tôi hay là nói thật nữa.
"Có gì đâu mà thật với chả giả, nhưng mà nếu như cậu nhìn thấy thứ gì không nên thấy, thế thì đừng trách Bàn gia tôi đó, nhưng mà Bàn gia tôi đoán, người đó cũng không dám động đến cậu." Bàn Tử nói.
"Vậy tôi nhìn một cái thật đấy nhé?" Tôi nuốt nước bọt nói.
"Nhìn đi." Bàn Tử gật đầu rồi nói.
Ban nãy anh ấy nói là không được nhìn, bây giờ lại bảo tôi nhìn, khiến trong lòng tôi thấy khó chịu như là bị mèo cào vậy, cũng không biết mấy lời anh ấy nói rốt cuộc câu nào là thật câu nào là giả, sau đó tôi dứt khoát lấy hết can đảm, cmn cái gì cũng đã trải qua rồi, cũng phải nhìn một cái chứ, ông đây dù sao cũng là hậu duệ của Xi Vưu, sợ đách gì âm binh cơ chứ!
Nói xong, tôi đột nhiên quay đầu lại, tôi thề là tôi chỉ muốn nhìn một cái thôi, tôi nhìn thấy, mấy người giấy ngựa giấy đó xếp thành một đội hình ở sau lưng chúng tôi, ở chính giữa đoàn người giấy và ngựa giấy, có một người đang mặc một bộ đồ liệm màu trắng, người ấy vừa hay cũng đang cười lạnh mà nhìn tôi.
Gương mặt của hắn ta, một nửa là xương khô, còn một nửa khác, lại là da thịt.
Cái cười lạnh của hắn vô cùng tà mị, vào khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn cảm thấy rất tiếc, giả sử như một nửa gương mặt kia của hắn không phải là xương khô, vậy chắc chắn đây là một người vô cùng khôi ngô, hơn nữa trong vẻ khôi ngô còn mang một chút tà mị.
Hắn ta vẫn đang còn nhìn tôi cười, nhưng cả người tôi thì cứ ngơ ra.
Lúc này Bàn Tử kéo tôi một cái rồi nói: "Đừng nhìn nữa! Đi thôi!"
Nói xong, anh ấy gần như là túm lấy tôi kéo về phía trước, mãi cho đến khi cái đoàn người giấy ngựa giấy với cả người thanh niên có gương mặt tà mị kia rời khỏi tầm mắt của tôi.
Bàn Tử cứ lôi tôi đi như vậy, kéo tôi quay về lại trong thôn, Trần Thanh Sơn với cả Hàn Cát Lỗ đón chúng tôi, sau khi đón chúng tôi đến nhà họ Hàn, lập tức còn có người đi chuẩn bị nước ấm với cả quần áo sạch cho chúng tôi nữa, trạch viện nhà họ Hàn ở Hàn gia trang xây rất bề thế y như là phủ tướng quân, nhưng mà lúc này tôi đã không còn tâm trạng nào để mà đi nghiên cứu mấy cái này nữa, trong đầu toàn là hình ảnh gương mặt một nửa là xương khô một nửa là da thịt đó.
Thậm chí tôi làm thế nào mà thay xong bộ đồ mới tôi cũng không biết, mãi cho đến khi tôi đưa ly nước sôi vừa mới rót lên miệng, bị phỏng miệng, tôi bị đau thế này thì mới tỉnh lại từ trong cái trạng thái đó, tôi đang còn muốn nói với Bàn Tử, Bàn Tử lại phẩy tay với Trần Thanh Sơn và Hàn Cát Lỗ rồi nói: "Những chuyện tiếp theo đây, mấy người nghe thì không tốt lắm đâu, nên đi ra ngoài đi, để tôi với Diệp Tử nói mấy câu."
Sau khi Trần Thanh Sơn với Hàn Cát Lỗ đi ra ngoài, Bàn Tử liếc mắt với hai thanh niên kia, hai người này hẳn là sư huynh đệ đồng môn với anh ấy, nhưng mà Bàn Tử nói chuyện với họ lại chẳng hề có chút khách khí gì, Bàn Tử nói: "Sao thế, còn không đi ra đi, nhất định muốn đợi Bàn gia tao ném tụi bây ra ngoài à?"
Hai người đó lúc này mới bước ra với vẻ dùng dằng không cam tâm tình nguyện, sau khi họ đã ra ngoài, Bàn Tử nhìn tôi cười rồi nói: "Hi hi hi, mặt mũi cũng lớn thật, đã nhìn thấy người đó, vậy mà còn có thể sống được, không hổ là tiểu vua trộm, hậu duệ Xi Vưu, con cháu của chân long, lợi hại, đỉnh chóp!"
"Cái gì với cái gì cơ?" Tôi nói.
"Tôi thật sự không ngờ, ở nơi này vậy mà lại có mối liên quan dây dưa với cái thứ đó. Cái tên đó tự xưng là chủ của Cửu U, nghe tên thôi là đã thấy cũng không phải người tốt lành gì rồi, nói sao đây nhỉ, liên quan đến người này, Bàn gia tôi cũng chỉ từng nghe nói qua, trong một khoảng thời gian dài, tôi cũng cho rằng đó chỉ là truyền thuyết mà thôi. Nghe đồn người này sinh ra là không hợp với thiên đạo, là đứa con riêng của quỷ vương U Minh ở nhân gian, cho nên không thuộc về dương gian, nhưng bởi vì lại có mối liên quan với Quỷ vương của Cửu U, cho nên Âm Ti cũng không dám thu nhận, cho nên đây là một quái thai không phải âm cũng không phải dương, không phải nam cũng không phải nữ. Nhưng cũng chính vì hắn không phải âm cũng không phải dương, nhưng lại âm thầm trùng khớp với Thái Cực âm dương đại đạo, cho nên là một thứ thân với Đạo hòa hợp. Cái thứ này đã từng là phù dung sớm nở tối tàn, nguyên nhân chính là hắn dẫn theo một đội âm binh của hắn, tấn công vào núi Côn Luân, cuối cùng Đạo Ngọc Hoàng đã phải trả một cái giá vô cùng thê thảm, tu vi của cái thứ này rất mạnh, khiến cho một đám mấy lão già ở sau núi liên thủ lại xuất chiến cũng không hề hấn gì với hắn. Chỉ có điều sau đó thằng cha này lại lui binh một cách kỳ lạ, đương nhiên, đây đều là chuyện của mấy trăm năm trước rồi, đối với chuyện này thì Đạo Ngọc Hoàng cũng nói năng cẩn trọng, tôi chỉ là loáng thoáng nghe qua được một chút, còn cho rằng chỉ là truyền thuyết thôi đó". Bàn Tử nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận