Người dịch: Hàn Lam
.
Vốn dĩ tôi muốn nói với Bàn Tử một câu là hay là anh giết chết tôi đi, tôi cũng không đánh lại đâu, nhưng vừa nghĩ như vậy thì thấy sến sẩm quá, tôi dứt khoát cười rồi mắng: "Giết ông nội anh, kỹ năng chọc tức ly gián của cậu ta đơn giản trẻ con như vậy, mà anh cũng dính chưởng thật đấy hả?"
"Diệp Tử, cậu không hiểu đâu, Bàn gia tôi là một nam nhân muốn đứng trên đỉnh núi, chính là muốn trở thành đệ nhất thiên hạ, nhưng theo như hiện nay thì tiềm năng của cậu là vô tận, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, cậu sẽ trở thành hòn đá mài đao của Bàn Gia tôi, giết chết cậu, Bàn gia sẽ vô địch thiên hạ." Bàn Tử nói.
"Thế thì toang, anh còn một con đường rất dài phải đi thì mới có tư cách khiêu chiến tôi được, để tôi tính thử xem, anh đánh không lại Hàn Côn Luân, anh trai tôi với Trần Đông Phương thì thôi khỏi nói, Lý Thanh thì anh cũng không phải là đối thủ, tuy Đường Nhân Kiệt chưa từng lộ rõ thân thủ, nhưng có nói thế nào thì năm xưa ông ấy cũng là binh vương, anh cũng đánh không lại, lão thái thái nhà họ Lý thì anh càng đánh không nổi nữa, chậc chậc, Bàn gia, anh còn một con đường rất dài phải đi đó nha!" Tôi nói.
Nói xong, hai chúng tôi vậy mà lại bật cười, chỉ có điều lần này tôi cười mà cũng tự thấy ngượng nữa, sau đó tôi không cười nữa, vỗ một cái vào vai Bàn Tử rồi mắng: "Đã nói là anh đừng có nói chuyện với cậu ta mà, anh cứ khăng khăng đi cho được, anh xem thấy hai chúng ta có ghê không. Thằng nhóc này trước tiên chưa nói đến bản lĩnh gì khác, chỉ nói đến bản lĩnh nói hươu nói vượn thôi, thì đúng là không ai có thể sánh được."
"Không phải là hắn hoàn toàn nói bừa đâu." Bàn Tử nói một cách trịnh trọng nghiêm túc.
Lúc này, thứ tôi sợ nhất chính là chuyện Bàn Tử đột nhiên nói chuyện nghiêm túc với tôi, điều này khiến tôi cho rằng anh ấy coi những lời mà người kia nói là thật.
"Nhưng cũng không phải là hoàn toàn đúng, anh trai của cậu chắc chắn là sẽ có điều bất mãn đối với cậu, nhưng tuyệt đối là không đến mức sẽ hận cậu, ít nhất là bởi vì cậu mà cậu ta mới bị đưa đi làm con thừa tự, con người Tôn Tòng Võ, thật ra là giả tạo nhất. Cậu nói xem anh ruột cậu ** vợ của cậu, còn biến họ thành nhân úng, hoặc là cậu không báo thù nhẫn nhịn hoặc dứt khoát tự sát, hoặc là cậu đi giết cả nhà hắn, anh bất nhân tôi bất nghĩa chuyện này cũng coi như là hợp lý, nhưng thằng cha này lại cứ rất bảo thủ, muốn báo thù nhưng lại không muốn mang cái danh giết anh em, không giết Tôn Tòng Văn nhưng cũng muốn báo thù cho vợ, cho nên sống rất dùng dằng, Bàn gia tôi dùng đầu gối để nghĩ cũng biết, Tôn Tòng Võ đó chắc chắn là một tên biến thái, để khiến anh trai của cậu báo thù dùm ông ta vào một ngày nào đó, chắc chắn sẽ dùng một thủ đoạn cực kì biến thái để huấn luyện anh trai của cậu, đương nhiên, nếu không làm như vậy thì cũng không dễ gì huấn luyện ra được một nhân vật biến thái như anh trai của cậu. Cho nên mới nói anh trai cậu lúc nhỏ chắc chắn đã chịu cực khổ a, cậu ta đang ăn thịt người chết, cho dù cậu chỉ là đang gặm bánh mì thôi thì trong lòng cậu ta cũng đã thấy không công bằng rồi!" Bàn Tử nói.
"Tôi cũng đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng mà anh trai tôi không phải là người như vậy đâu, chẳng phải người ta thường nói người chịu được đau khổ mới là người thành công sao, bây giờ anh ấy cũng đã đạt được thành tựu mà tôi ao ước rồi." Tôi nói, lúc nói ra câu này, tự nhiên tôi thấy trống rỗng, bởi vì tôi đã từng nghĩ qua vấn đề này, câu trả lời đó là tôi có thể vừa ăn thịt người chết vừa hận người nhà đã vứt bỏ tôi đến tận xương tủy.
"Còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là Diệp Thiên Hoa đã chọn cậu, chứ không phải là cậu ấy. Theo như Bàn gia tôi thấy, khả năng này còn lớn hơn cái trước nữa, bởi vì anh trai cậu là một người si mê võ thuật." Lúc này Bàn Tử nói.
"Thôi vậy, không nói nữa, đây đều là số mệnh cả." Tôi nói.
"Phải đó, số phận trêu ngươi. Bàn gia tôi nhiều khi nghĩ nghĩ cũng thấy ngưỡng mộ cậu, cậu chỉ cần thắp hồn đăng lên, ăn long nguyên bên trong Mười hai hang quỷ mà ông nội của cậu dùng mạng để canh giữ cho cậu, có được thứ mà người khác nỗ lực cả đời cũng không vươn tới được." Bàn Tử nói.
"Long nguyên đó đưa cho anh ăn là được rồi." Tôi nhìn Bàn Tử nói.
"Tôi cũng muốn đó chứ, mà ông nội của cậu không chẻ tôi ra hả?" Bàn Tử cười khổ nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận