"Cô là người nhà của Tôn Tòng Vũ đúng không? Tôi đến cứu cô." Tôi nói với cái đầu đang run rẩy.
Cô ta không đáp lại tôi, lúc này cô ta vẫn đang run rẩy dữ dội, Bàn Tử vỗ nhẹ vào tôi và nói: "Để tôi. Cho dù là người, bị nhốt nhiều năm như vậy cũng người không ra người ma không ra ma rồi."
Nói xong, Bàn Tử đi về phía người đó, tôi và Tiểu Thất đi theo phía sau, càng đến gần, cô ta càng có vẻ sợ hãi.
"Đừng sợ. Chúng tôi không phải người của Tôn Tòng Văn, chúng tôi đến đây để cứu cô. Bình tĩnh, tôi biết cô hiểu được lời nói của con người." Bàn Tử nói
Cô ta cứ lùi lại cho đến khi đến góc tường, không còn chỗ để rút lui, Bàn Tử dùng đèn pin vớt mái tóc dài của cô ta, tóc rất dài và rất bết, khiến người ta muốn nôn mửa. Động tác của Bàn Tử rất nhẹ nhàng, sợ làm cô ta sợ hãi, đúng lúc Bàn Tử chuẩn bị vén tóc để xem mặt, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười lạnh lùng, tiếng cười này không phải từ nơi khác, mà là từ phía người phụ nữ đang co rúm lại trong góc này phát ra, gần như chỉ trong nháy mắt, mái tóc dài của cô ta đột nhiên quấn quanh cánh tay của Bàn Tử như xúc tu của bạch tuộc, sau đó lan ra nhanh chóng, gần như quấn lấy toàn bộ cơ thể của Bàn Tử.
Tóc của cô ta không chỉ dài mà còn rất nhiều. Sau khi quấn lấy Bàn Tử, một ít tóc còn lại của cô ta nhanh chóng động đậy trên mặt đất, hướng về phía tôi và Tiểu Thất. Tôi lập tức kéo Tiểu Thất lùi về phía sau,lúc này Bàn Tử đang vùng vẫy, vừa vùng vẫy vừa nói với chúng tôi: "Có biến! Mau lùi lại!"
Vào lúc này tôi cũng không quan tâm nhiều, không thể quan tâm đến Bàn Tử, chỉ biết kéo Tiểu Thất lùi về, nhưng vô dụng, mái tóc dài đó như có mắt cứ hướng về phía chúng tôi, dài vô tận. Hai chúng tôi gần như đã đến tận cùng không còn đường lui. Lúc này, tôi nhìn về phía Bàn Tử, chỉ cảm thấy một khối bóng tối. Toàn thân Bàn Tử được bao phủ bởi mái tóc dày đặc.
"Bàn Tử, anh ổn chứ?" Tôi gọi Bàn Tử.
Bàn Tử đang lảm nhảm gì đó ở bên trong, tôi không nghe rõ anh ta nói gì. Ở bên này, Tiểu Thất đột nhiên rút súng ra và bắn liên hồi về phía người phụ nữ, lúc này tôi đang nghĩ đó là cách duy nhất, tôi không biết người phụ nữ này là quái vật gì, nhưng nếu thực sự súng có thể bắn chết cô ta thì cũng được, tôi liền theo Tiểu Thất, rút súng ra và bắn về hướng góc tường.
Khi chúng tôi bắn, những sợi tóc xòe ra vô tận dường như co lại, co lại về phía góc tường nhanh chóng co lại thành một quả bóng, vừa co vừa lăn, như thể tạo thành một bộ áo giáp trước mặt người phụ nữ. Đúng lúc này, đột nhiên Tiểu Thất đẩy tôi sang một bên, sau đó tôi chỉ nghe thấy tiếng gì đó rít qua tai. Khi tôi đứng vững, nhìn thấy một bông hoa máu nở trên ngực Tiểu Thất, bức tường bên cạnh cô ấy còn có vài lỗ đạn.
Tiểu Thất nhìn tôi, nở nụ cười trên môi và nói: "Anh lại một lần nữa nợ tôi."
Nói xong, toàn thân cô ấy bỗng mềm nhũn ra, cả người tôi như nổ tung, không biết là đang tức giận hay sợ hãi, và mái tóc đó, lại một lần nữa hướng về phía chúng tôi với tốc độ điên cuồng. Gần như ngay lập tức, quấn chặt lấy Tiểu Thất và dồn Tiểu Thất về phía góc tường. Tôi lao tới và tóm lấy Tiểu Thất, mái tóc thông qua Tiểu Thất hướng về phía tôi, tôi thấy Tiểu Thất khó khăn ngẩng đầu và mỉm cười với tôi, khoảnh khắc tiếp theo, mái tóc bắt đầu lòi ra khỏi miệng cô ấy, nó đã xâm nhập vào cơ thể cô ấy qua vết thương trên ngực.
Tiểu Thất dùng lực kéo mạnh, sau đó hét lên với tôi, giọng gần như khàn đi : "Giết tôi đi! Nhanh lên!"
"Không thể nào! Bàn tử hãy nghĩ cách gì đi, Tiểu Thất chịu không nổi nữa rồi!" Tôi hét lên với Bàn Tử, bây giờ hối hận vô cùng, tại sao không lấy vài lá bùa từ Bàn Tử để phòng thân, bây giờ tôi rất cần sức mạnh để cứu Tiểu Thất và Bàn Tử đang gặp nguy hiểm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận