Người dịch: Hàn Lam
.
Nói xong, ba chúng tôi khom người xuống, men theo tuyến đường đã vạch sẵn để tiến lên, bức tường thành xung quanh trang viên của nhà họ Tôn không cao lắm, Bàn Tử tuy là mập mạp nhưng thân hình linh hoạt, anh ta nhanh nhẹn thuần thục nhảy lên trên, sau đó lần lượt kéo tôi và Tiểu Thất lên, ba chúng tôi dựa tường tuột xuống, xung quanh bốn bề vắng lặng, không thể không nói là cảm giác này vô cùng kích thích, cmn giống y hệt như đi ăn trộm vậy, bởi vì chúng tôi đã thị phạm rất nhiều lần con đường này, cho nên những tòa nhà ở trước mắt tôi đều biến thành như những quân cờ, Bàn Tử vẫy vẫy tay rồi nói: "Đi, tốc chiến tốc thắng."
Chúng tôi hạ thấp người xuống, cố gắng hết sức không để phát ra tiếng bước chân quá lớn rồi tiến về phía trước, theo tuyến đường đã định sẵn, khoảng năm phút đồng hồ là đã đến được cấm địa của nhà họ Tôn, khác với những nơi khác trong nhà họ Tôn, viện tử này giống như là đã rất lâu rồi không có người ở, không chỉ tường sơn loang lổ, mà ngay cả dưới chân tường cỏ dại cũng mọc lên um tùm. Mà bức tường của viện tử này thậm chí còn cao hơn nhiều so bức tường lớn của sơn trang, bên trong lại càng không có bất kỳ ánh sáng nào, liên tưởng đến chuyện Tôn Liên Thành nói có rất nhiều thi thể các cô gái bị Tôn Tòng Văn làm chết đều được chôn bên dưới lớp cỏ này, tôi thậm chí còn cảm thấy không khí thật ớn lạnh. Bàn Tử đi đến chỗ góc tường thì ngồi xổm xuống, ra dấu với chúng tôi là trèo lên lưng anh ấy để leo lên tường, chúng tôi cũng không hề do dự, bước đến đạp lên vai Bàn Tử rồi nhảy lên phía trên bức tường, sau khi tôi leo lên, thì nắm lấy tay Tiểu Thất cũng kéo cô ấy lên, còn bức tường này đối với Bàn Tử mà nói thì chẳng hề có chút khó khăn gì, sau khi anh ấy nhẹ nhàng chạy lấy đà một cái, bám vào phía trên bờ tường rồi nhảy lên.
Sau khi Bàn Tử cũng leo lên trên tường, ba chúng tôi cứ ngồi thụp ở trên tường như vậy, đều đứng hình, vị trí này của chúng tôi, gần như có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình ở bên trong viện tử này, nhờ ánh trăng, tôi nhìn thấy trên bãi cỏ dưới bức tường, có một bóng đen rồi lại thêm một bóng đen đang đứng đó. Mấy cái bóng đó rất là giống người, còn là phụ nữ.
"Thứ gì vậy cà?" Tôi nuốt nước bọt rồi nói.
"Suỵt!" Bàn Tử làm động tác bảo tôi im lặng, nhảy xuống dưới tường, sau đó vẫy vẫy tay ra hiệu chúng tôi cũng nhảy xuống, tôi vẫn là có chút lòng tin đối với Bàn Tử, nên liền lập tức nhảy xuống, sau khi Bàn Tử đón lấy tôi, thì lại vẫy tay với Tiểu Thất, nhưng mà nữ hán tử Tiểu Thất này hình như đã bị mấy cái bóng đen kia dọa cho rồi, không muốn leo xuống.
"Xuống đây nhanh lên! Thất cô nương, lá gan dẫn người đập nát công ty của Tôn Liên Thành của cô đi đâu mất rồi? Yên tâm đi, Bàn gia tôi đánh nhau không được, bắt ma hàng yêu là sở trường của Bàn gia tôi đấy, thần tượng Tôn Trọng Mưu của cô trong lĩnh vực này cũng không sánh được với tôi đâu!" Bàn Tử hạ thấp giọng rồi nói.
Tiểu Thất nghiến chặt răng, rồi cũng nhảy xuống dưới, sau khi xuống dưới thì núp sau lưng Bàn Tử, nhìn thấy cô ấy căng thẳng như vậy, tôi đột nhiên không còn cảm thấy sợ hãi nữa, tôi cũng biết vì sao Tiểu Thất lại bị dọa cho thành ra như vậy, đập nát công ty của Tôn Liên Thành, đó là dũng khí nhà họ Lý của bọn họ, nhưng mà sợ ma, đây lại là thứ mà ai ai cũng sợ, chứ đừng nói chi là một tiểu cô nương như thế này.
Bàn Tử cầm một lá hoàng phù trong tay, xung phong dẫn đầu đi trước tiên, lúc đi đến chỗ bãi cỏ, lúc này chúng tôi đã cách rất gần mấy cái bóng đen đó rồi, Bàn Tử vứt một tấm hoàng phù ra, tấm hoàng phù đó xông đến phía trước mặt bóng đen gần chúng tôi nhất, xoẹt một tiếng rồi bắt đầu bốc cháy, như vậy cũng khiến chúng tôi nhìn rõ được cái bóng đen đó rốt cuộc là thứ gì.
Đó là một bóng người.
Nhưng lại giống như là được đổ xi-măng vậy.
"Cmn, tên Tôn Liên Thành này đúng thật là láo toét mà, mấy cô nương đó đâu có bị hắn ta chôn trong cỏ đâu, rõ ràng là đóng cọc người chết mà! Mấy cái bóng đen này đều là thi thể, dùng xi măng tráng lên trên mặt, đông cứng lại thì thành ra dáng vẻ như vậy." Bàn Tử nghiêm mặt lại nói.
"Bà mợ nó, ác vậy hả?" Tôi nói.
Bàn Tử đứng dậy, tuy hàng yêu bắt ma là sở trường của anh ấy, nhưng lại không hề tùy tiện đi vào bên trong, anh ấy đi xung quanh bên ngoài bãi cỏ này một vòng, sau khi quay trở về thì nói: "Đây là trận pháp của người sống, cmn mấy cô nương này không phải là chết rồi mới bị đổ xi măng lên, mà là lúc còn sống thì trực tiếp bị vứt vào trong xi măng để làm ra dáng vẻ như vậy, oán khí rất nặng, cách sắp xếp cũng rất đặc biệt, đây là trận pháp người sống, nếu như người bình thường mà bước vào, tuyệt đối sẽ mất mạng."
Bàn Tử nói xong, anh ấy lại bắt đầu lục tìm trong chiếc túi vạn năng phía sau lưng anh ấy, qua một lúc sau, anh ấy vậy mà lại móc ra một hình người nho nhỏ, hình người bé nhỏ này được làm trông rất đáng yêu, cái đầu tròn tròn với tứ chi, giống như một con búp bê nhỏ, Bàn Tử lấy ra một tấm hoàng phù dán lên trên trán con búp bê này, sau đó đưa ngón tay ra chỉ vào con búp bê rồi nói: "Đi!"
Sau đó, con búp bê nhỏ này vậy mà lại bắt đầu cử động, nhảy vào bên trong bãi cỏ kia.
"Anh làm gì thế?" Tôi hỏi.
"Phá trận, phàm là trận pháp, thì đều chia ra cửa sinh cửa tử, nếu như muốn vượt qua, thì nhất định phải tìm được cửa sinh, còn nếu như đi về phía đối diện, thì chắc hẳn phải có bước đi được quy định, trận pháp này không được coi là tinh diệu, nhưng nếu như bước sai một cái thì sẽ xảy ra vấn đề rất lớn, trước hết cứ để hình nhân thử trước cái đã." Bàn Tử nói.
Nói xong, Bàn Tử nín thở giữ im lặng, anh ấy dùng ngón tay điều khiển đường đi nước bước của hình nhân kia, Tiểu Thất cũng đánh dấu lại mỗi bước đi của hình nhân đó ở trên đất.
Nhìn từ góc độ của tôi, hình nhân đó đang xoay vòng giống như là nhảy múa vậy.
Bàn Tử hình như cũng có nghiên cứu rất kỹ về trận pháp này, hình nhân cứ đi mãi như vậy, nhưng lại chẳng có gì bất thường, mà sau khi đi được một nửa đường, hình nhân nhỏ phóng lên một bước, đột nhiên, mấy bóng đen đứng trên bãi cỏ đó đột nhiên bắt đầu cử động.
Còn hình nhân nhỏ đó cùng với tấm hoàng phù được dán trên trán của nó cũng lập tức bốc cháy, chớp mắt đã trở thành một nắm tro.
"Chẳng trách Tôn Liên Thành lại bảo Bàn gia ta đến đây, cái thứ này ngoại trừ Bàn gia ta ra, người khác cũng thật sự không làm được!" Bàn Tử lau lau mồ hôi trước trán rồi nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận