Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 379: Tôm Sông (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Đuông dừa
.
"Lúc trồi lên trên mặt nước tôi cũng nghĩ tới chuyện này, có thể do đây là nơi vứt xác, rất nhiều phạm nhân sau khi bị chặt đầu thì thi thể bị vứt xuống nước, trở thành thức ăn cho tôm sông. Các hành động của động vật đều là phản xạ có điều kiện, hơn nữa mười phần thì có đến tám chín phần là có liên quan đến nguồn thức ăn, hoặc là bọn tôm sông đó nghĩ rằng nếu chúng làm như vậy thì có thể sẽ tìm được thức ăn." Lý Thanh nói.
Lúc này Bàn tử cũng dần hồi phục, tôi đỡ anh ta dậy cảm thấy cả người anh ta vẫn hơi run. Anh ta nói: "Lý Thanh nói không sai, bọn chúng cho rằng làm như vậy sẽ có đồ ăn."
"Vậy là sao? Bàn gia anh hiểu được?" Tôi hỏi.
"Lúc tôi vừa rơi xuống nước vẫn còn ý thức, thứ tôi nhìn thấy đầu tiên cũng chính là thứ Lý Thanh nói đến, là thi thể dưới nước giống hệt như lời anh ta kể. Bọn họ không có đầu, mặc quần áo màu trắng chân đeo cùm nhưng đó chính xác là thi thể người. Dấu chân mà Trần Đông Phương và Lý Thanh nhìn thấy dưới đáy sông chính là do những thi thể này lưu lại. Bọn tôm sông có thể ngụy trang thành hình người nhưng không thể để lại dấu chân người được. Đám thi thể đó thi qua trước mặt Bàn gia, tôi còn tưởng lão Diêm Vương sai chúng đến bắt tôi đi, kết quả chúng cứ thế mà đi qua tôi. Sau đó phía trước lại xuất hiện một đám thi thể nữa, cái đám thi thể vừa đi qua tôi thấy phía trước có đám nữa liền đi theo hướng đó muốn tụ họp lại với đám kia. Kết quả cái đám xuất hiện muộn hơn kia đột nhiên biến thành một đám đen sì vây lấy đám thi thể kia. Chỉ có một phần nhỏ thi thể thoát được, số còn lại bị đám đen đó ăn sạch. Lúc này ý thức của tôi đã trở nên mơ hồ, giờ nghĩ lại đám đen đen ấy chính là tôm sông, chúng tụ lại với nhau thành hình người để đi câu." Bàn tử nói.
"Anh đùa gì thế? Đi câu?" Tôi hỏi.
"Cái đám thi thể dưới nước đó nếu thấy đồng loại sẽ đi tới tụ họp, tôm sông biết rõ quy luật ấy nên chúng mới giả trang thành đồng loại của thi thể, đợi lúc thi thể tới gần chúng chúng sẽ túa ra ăn thịt, đây không phải là đi câu sao?" Bàn tử nói.
"Đám tôm sông này thành tinh rồi sao? Còn biết chơi trò này nữa?" Tôi vuốt ve đầu con mèo. Vừa nãy tôi còn tưởng chỉ có con mèo này thực sự có linh tính, giờ đem so bì với đám tôm sông kia cũng coi như kẻ tám lạng người nửa cân.
"Thịt người là thứ thần kỳ nhất trên đời, chó mèo ăn thịt người xong con mắt sẽ biến hóa. Nếu ăn nhiều còn có thể tập kích người sống, biến thành yêu quái trong lời đồn của người dân. Đám tôm sông này đã ăn không ít thịt người trở nên thông minh hơn cũng là điều bình thường." Bàn tử nói.
"Vậy sao bọn chúng không ăn thịt anh mà còn vác anh đi?" Tôi nghi hoặc hỏi.
"Quỷ mới biết được, có thể do chúng không thích ăn thịt mỡ?" Bàn tử nói.
"Bởi bọn chúng nghĩ Bàn tử mới chết, thịt vẫn còn tươi cho nên cứ mang về trước, cho lãnh đạo của bọn chúng hưởng thụ. Phải biết rằng đám thi thể kia ngâm dưới nước nhiều năm như vậy chắc chắn không còn tươi ngon, Bàn tử thì thịt tươi mỡ nhiều, tôi thấy cái kiểu chúng mang Bàn tử đi rất giống bọn tiểu yêu mang Đường Tăng đến dâng cho đại vương của chúng." Lý Thanh nói.
"Thần kỳ vậy sao?" Giờ tôi rất muốn mục sở thị cái đám tôm sông đó.
"Nhưng làm sao chúng biết được thứ chúng bắt không phải là Đường Tăng mà là Chư Bát Giới?" Lý Thanh cười nói.
"Lý Thanh, đừng tưởng anh cứu Bàn gia một mạng là có thể ăn nói hồ đồ nhé!" Bàn tử nói.
"Sao nào? Định đấm tôi hay gì?" Lý Thanh nhướng mày.
"Cứ đợi đấy, đợi Bàn gia này khỏe lại biết tay." Bàn tử chỉ vào Lý Thanh.
"Anh có khỏe lại cũng không đánh được tôi, chấp anh một tay. Bị một hòa thượng vả cho một cái đã bay nửa cái mạng, vậy mà cũng dám to mồm." Lý Thanh đứng dậy không đấu mồm với Bàn tử nữa. Anh ta nhìn con mèo hỏi: "Phu nhân rất thích con mèo này, ngày thường như hình với bóng không rời. Con mèo này xuất hiện ở đây chứng tỏ phu nhân cũng từng đặt chân tới con thuyền quỷ m ti này, hơn nữa tám chín phần là gặp chuyện không may rồi."
"Tôi cũng nghĩ như vậy đấy, nhưng tôi tìm một vòng rồi không thấy Lý lão thái, không, là thi thể của bà ngoại tôi." Tôi nói.
Bỗng tôi chợt nhìn vào trong khoang thuyền, đó là nơi duy nhất tôi chưa tìm.

Bình Luận

0 Thảo luận