"Ông đang giải thích hộ ông ta sao?" Anh trai tôi cười lạnh.
Trần Đông Phương cười với anh trai tôi: "Trọng Mưu, cậu là người thông minh. Có nhiều chuyện tôi không tiện nói rõ ràng nhưng cũng hy vọng cậu có thể hiểu được."
Anh trai tôi nhắm mắt lại tựa hồ không muốn nói nhiều với ông ta nữa.
Trần Đông Phương cũng không nói nữa mà quay sang tôi: "Diệp tử theo ta ra ngoài một chút."
Không cần biết Bàn tử và tôi, bao gồm cả anh trai tôi có suy nghĩ gì về Trần Đông Phương nhưng không thể phủ nhận lúc này Trần Đông Phương càng giống bậc trưởng bối trong nhà. Ông ta giải quyết những rắc rối một cách bình tĩnh thận trọng, sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy.
Tôi đi cùng ông ta ra ngoài thấy Hàn Tuyết đã đợi nửa ngày ở ngoài cửa. Để cô ấy chờ lâu như vậy ở bên ngoài khiến tôi cảm thấy rất tội lỗi. Tôi bước đến nói với cô ấy: "Ngoan, rất nhanh thôi, đợi anh thêm chút."
Hàn Tuyết gật đầu. Dường như cô ấy cảm nhận được tâm trạng của tôi vô cùng bất lực nên sẵn sàng nghe theo tôi.
Tôi cùng Trần Đông Phương đi ra một góc, ông ta vỗ vỗ vai tôi nói: "Diệp tử, có lời này chú c•ầ•n nói với cháu. Năm đó sau khi bọn chú rút ra ngoài, cha cháu không chỉ một mình đi ra ngoài, anh ấy còn mang theo một đứa trẻ."
"Đứa trẻ nào chứ?" Tôi hỏi.
"Một đứa bé sơ sinh còn rất nhỏ. Chú không nhìn nhiều, cho nên không biết được đứa trẻ đó đang ngủ say hay đã chết rồi. Lời này có thể bây giờ cháu chưa hiểu, nhưng rất nhanh thôi sau này cháu sẽ hiểu." Trần Đông Phương nói.
Sau đó ông ta không cho tôi cơ hội tiếp tục hỏi liền nói: "Ông nội cháu đi rồi. Vừa nãy chú không nói quá nhiều với ông ấy, cháu cũng không cần phải cảm thấy áp lực. Tuy rằng chú không hiểu ông ấy, nhưng cũng biết ông ấy không phải người xấu. Một người với tài năng kinh thiên nhưng lại sẵn sàng sống trong cảnh nghèo khó cả đời không thể nào là người có tâm địa độc ác. Xét cho cùng nếu thực sự là người xấu thì có thể có cả ngàn vạn cách để cuộc sống của mình trở nên sung túc tốt đẹp hơn. "
"Nhưng tại sao ông ấy lại không giải thích, cháu có thể thấu hiểu ông, anh trai cháu đương nhiên cũng có thể, vậy tại sao ông ấy lại không nói?" Tôi hỏi.
Trần Đông Phương nhìn tôi, trong đôi mắt tràn ngập sự bất lực, ông ta hỏi tôi: "Diệp tử, có phải cháu cho rằng ta, anh trai cháu bao gồm cả ông nội cháu đều không nói cho cháu rất nhiều sự việc, trong lòng cháu cảm thấy rất khó chịu đúng không? Nhưng cháu cũng phải biết, một người tự tay giết chết con trai mình, lại còn lọc da nó lúc còn sống. Cho đến lúc hai đứa cháu trai của ông hận ông đến mức muốn giết chết ông báo thù ông cũng không giải thích, cháu nói xem t•r•o•n•g lòng ông ấy khó khăn đau lòng đến nhường nào?"
Không cần biết trước kia tôi có bao nhiêu nghi kỵ đối với Trần Đông Phương, chỉ qua câu nói này khiến tôi quyết định sau này sẽ tin tưởng ông ta. Vào lúc tôi bị dằn vặt đau khổ không có cách nào đối diện với bộ mặt thật của ông nội tôi thì câu nói này của Trần Đông Phương thậm chí khiến tôi càng thấy thương người ông cả ngày hút thuốc rồi ho sù sụ.
Nếu như không có Hàn Tuyết, có lẽ tôi sẽ không thể hiểu được cảm giác này, nhưng cũng bởi vì không muốn cô ấy sau khi biết mọi chuyện sẽ cảm thấy áp lực mà tôi cố ý giấu diếm, khiến tôi thấu hiểu anh trai, Trần Đông Phương thậm chí là cả ông nội - người không đưa ra một lời giải thích nào cho chúng tôi.
"Sắp xếp thời gian đi, đại tiểu thư muốn gặp cháu, trước đêm trăng tròn." Trần Đông Phương cười nói với tôi rồi vỗ vỗ vai tôi sau đó quay người rời đi.
Tôi yên lặng một hồi sau đó đi tới bên cạnh Hàn Tuyết, nhẹ nhàng ôm cô ấy từ phía sau, đặt cằm mình lên vai cô ấy.
"Xong rồi sao?" Cô ấy nhẹ nhàng hỏi.
"Ừ." Tôi đ•á•p
"Mệt không?" Cô ấy cười nhẹ hỏi.
"Vẫn ổn, giờ anh chỉ muốn ôm em, ngửi mùi thơm trên người em mà ngủ một giấc thật ngon." Tôi trả lời.
"Ngủ đi." Cô ấy dang tay vỗ nhẹ lên đầu tôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận