Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 464: Cổ Hoa Lầu (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Xem ra lão Lục gù không chỉ có địa vị cực cao trong giới giang hồ, mà trong vòng tròn thượng lưu này cũng rất có danh tiếng.
Chúng tôi lên lầu hai vào một căn phòng trang nhã, bên trong có một lư hương bằng đồng, làn khói màu nhạt từ từ tản ra. Đây là mùi gỗ đàn hương, hương gỗ không hề quá đậm mà vừa ngửi. Sau khi vào phòng riêng đóng cửa lại tôi phát hiện ra áo mình đã ướt mồ hôi, xem ra cái công việc làm bộ làm tịch này không chỉ cần kỹ năng mà còn cần thể lực nữa. Tôi châm một điếu thuốc nói với Bàn tử và Lý Thanh: "Các anh em đừng làm bộ nữa, có mệt không? Ngồi xuống làm điếu?"
Tiểu Thất trừng mắt nhìn ba người đàn ông chúng tôi đang thi nhau nhả khói rồi đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa nhìn vừa nói với chúng tôi: "Cổ hoa lầu không nhỏ, các phòng riêng không nhiều, có tổng cộng bảy phòng, thiên, địa, nhân, phúc, lộc, thọ chia thành sáu phòng, phòng còn lại là phòng rồng. Mỗi phòng đơn này đều không phải cứ có tiền là có thể vào ngồi. Hôm nay ánh mắt các anh không cần nhìn xuống dưới, cứ quan sát các phòng đơn này là được."
Thiên, địa, nhân, phúc, lộc, thọ sáu phòng có thể được, còn cái phòng chữ rồng kia nghe có vẻ rất hoành tráng. Tôi hỏi: "Vậy phòng này của chúng là là phòng nào?"
"Phòng chữ nhân." Lý Thanh nói.
"Hôm nay vốn dĩ phải ra vẻ, vậy sao không chơi lớn vào hẳn phòng chữ rồng?" Bàn tử hỏi.
"Cơm có thể tùy ý ăn nhưng nói thì không được tùy tiện. Phòng chữ rồng là cái phòng mà người thường có thể vào sao?" Tiểu Thất nghe Bàn tử nói thì mặt mũi hoang mang đáp.
"Em gái tiểu Thất à, cái này vẫn còn có gì khúc mắc sao?" Bàn tử hỏi.
"Vào ngày hai tháng hai hàng năm, ông nội cùng một nhóm các ông bà trưởng bối sẽ đến đây ăn cơm nghe kịch. Dựa vào thân phận của ông nội thì sẽ ngồi ở phòng chữ thiên, còn phòng chữ rồng thì để dành cho vạn tuế gia, không, phải gọi là thái thượng hoàng. Lúc đó thái thượng hoàng sẽ gọi một người tới phòng chữ rồng để hầu, mà còn chỉ gọi duy nhất một người. Gọi cái người đó lên để làm gì thì chắc anh có thể đoán ra được phải không?" Tiểu Thất nói.
Tiểu Thất nói xong mặt mũi tôi phút chốc trắng bệch, Bàn tử cũng ngậm miệng không nói gì nữa túm nắm hạt dưa lên cắn nói: "Được, Bàn gia ngậm miệng, không hỏi gì nữa."
"Có điều cái phòng chữ rồng này từ năm ngoái đã không có ai đến ngồi rồi." Tiểu Thất nói.
Tôi không dám nói chiều, nhưng cũng không nhịn được mà hỏi: "Câu này ý là sao?"
"Bởi vì nó đã không linh nghiệm một lần rồi. Lần trước cái người mà thái thượng hoàng gọi tới ăn cơm bị vu vạ, cái ghế đầu rồng bên trong căn phòng đó mang ý nghĩa biểu tượng, sau khi không linh nghiệm thì không ai nhận trách nhiệm. Nếu không phải có ông nội ra mặt thì cái cổ hoa lầu này còn tồn tại hay không cũng là vấn đề." Tiểu Thất nói.
Tiểu Thất vừa nói xong bỗng từ ngoài vang lên tiếng lạch cạch sau đó cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, đến tiếng gõ cửa cũng không có. Một người đàn ông trung niên dáng dấp uy nghiêm bước vào. Người này có khuôn mặt vuông chữ điền cực kỳ điển hình, lông mày rậm, sống mũi cao, tạo cho người ta cảm giác vô cùng uy nghiêm.
"Không gõ cửa mà đã vào có đi nhầm phòng không vậy? Có biết đây là nơi nào không?" Bàn tử quát.
Bỗng nhiên tiểu Thất cười híp mắt bước về phía người đó, quàng tay qua cổ ông ta nói: "Cha, sao cha lại tới đây?"
Mặt mũi Bàn tử phút chốc đen lại.
"Thì ra là chú, tiểu Bàn có mắt không thấy thái sơn, mong chú đừng trách." Bàn tử gãi gãi đầu nói.
"Tôi biết cậu, là cái người đến Lý gia làm loạn." Người đó gật đầu với Bàn tử, sau đó nhìn sang tôi. Tiểu Thất nói: "Đây là anh họ Diệp tử."
Trước mặt những người như vậy, tôi vẫn cảm thấy rụt rè, lúc này tôi tuyệt đối không thể ra vẻ, bởi vì đây chính là vị kim chủ đứng đằng sau tôi hôm nay. Tôi rụt rè đứng dậy nói: "Chào chú."
Lời vừa thốt ra xong khuôn mặt người đó đột nhiên thay đổi trừng mắt với tôi một cái nạt nộ: "Cậu gọi tôi là gì?"
Tôi bị ông ta dọa sợ, lòng thầm nghĩ ông ta là cha của Tiểu Thất, tôi gọi là chú thì có gì sai. Lúc này Bàn tử vỗ bốp vào sau đầu tôi mắng: "Đây là cậu ruột của cậu!"
Tôi mở miệng muốn gọi cậu, nhưng cứ ngập ngừng nửa ngày không nói nổi, ông ta thì vẫn cứ chờ đợi. Trong lòng tôi thầm nghĩ người như ông còn thiếu một thằng cháu như tôi sao? Nếu muốn nghe một tiếng cậu thì những người muốn nhận họ hàng với ông chắc xếp hàng dài từ Thiên Tân đến Lạc Dương không hết, cần gì cứ phải ép buộc một đứa như tôi?
Sau cùng tôi miễn cưỡng phụt ra được chữ cậu. Nói xong tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bởi đây là lần đầu tiên trong đời tôi dùng chữ này để gọi người khác.
Ông ta nghe xong gật đầu nói: "Trông rất giống Kim Chi."
Nói xong ông ta vỗ nhẹ vào đầu tiểu Thất nói: "Sau này còn nói năng lung tung sẽ phạt con ba năm tiền tiêu vặt."

Bình Luận

0 Thảo luận