Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Bàn tử không nói tôi cũng thật sự quên mất chuyện này. Tôi hỏi anh ta: "Bàn gia, cô Ngốc đó cũng là người đáng thương, anh có thời gian thì giúp cô ấy giải quyết chuyện này, cũng coi như làm thêm tích đức."
"Đừng có mà xu nịnh, không phải chỉ muốn tôi đi theo sau chùi mông cho cậu sao?" Bàn tử trừng mắt nhìn tôi nói.
"Vậy anh có giúp không đây?" Tôi hỏi Bàn tử.
"Giúp, đương nhiên là sẽ giúp. Ai bảo Bàn gia tôi trời sinh dễ mềm lòng?" Bàn tử đứng dậy nói: "Tôi đi đánh một giấc đã."
Quỳ cả một ngày trời thực ra cũng không phải là việc dễ dàng. Buổi tối khi mọi người đã giải tán ai về nhà nấy tôi dường như đã không đứng dậy nổi nữa. Ăn xong cơm tối Bàn tử nằm trên sô pha ngáy khò khò, tôi bảo Hàn Tuyết và mẹ tôi đi ngủ trước, tôi và anh trai sẽ tiếp tục thủ linh ông nội. Đến nửa đêm tôi bắt đầu ngáp liên tục, nếu trong quan tài là thi thể ông nội tôi thì tôi chắc chắn sẽ canh cả đêm, vấn đề là tôi biết bên trong chỉ có quần áo nên tâm lý cũng thả lỏng hơn nhiều. Thủ đêm cũng vì vậy mà không quá chuyên tâm.
Anh trai thấy tôi buồn ngủ tới sắp chịu không nổi rồi liền nói: "Em đi ngủ được đi, một mình anh trông được."
Tôi vốn dĩ đồng ý rồi, nhưng sau đó vì buồn ngủ quá chịu không được mà cứ thế dựa người vào cửa phòng nhắm mắt ngủ thiếp đi. Cái tư thế ngủ này thật không dễ chịu chút nào, cũng không biết có phải vì nguyên nhân này khiến tôi liên tục mơ thấy ác mộng. Đầu tiên mơ thấy thi vương đang gặm nhấm ông nội, sau đó lại mơ thấy có người kề dao vào cổ ông nội buộc ông phải lóc da cha tôi, cuối cùng là mơ thấy con hoàng bì tử bị lóc da bên trong miếu cổ trên núi dẫn theo một bầy hoàng bì tử đến tìm ông nội tôi báo thù năm đó ông đã lóc da nó. Trong mơ tôi vô cùng lo lắng luống cuống nhưng lại không có cách nào giúp đỡ ông nội, đến mở miệng ra nói giúp cũng không được. Đang lúc gấp chết đi được bỗng nhiên tôi nghe tiếng mèo kêu, sau đó một bà lão có khuôn mặt mèo xuất hiện ngay trước mắt đang nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt đó lạnh như băng, hơn nữa dưới chân bà lão đó còn đi một chiếc giày thêu hoa!
Tôi giật mình tỉnh dậy, lúc tỉnh nghe thấy một loạt âm thanh hỗn tạp tiếng mèo kêu thảm thiết từ bên ngoài cửa sổ, sau đó là tiếng cửa sổ phía sau trong phòng bị vỡ, liên tưởng tới giấc mơ vừa nãy tôi lập tức vã mồ hôi lạnh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lúc này anh trai đứng dậy, Bàn tử cũng đang nhìn chằm chằm cửa sổ phía sau, thấy tôi hỏi thì cười nói: "Không sao, có con mèo hoang động đực, Bàn gia tôi một quyền đánh đuổi nó đi, cửa sổ cũng vì vậy mà vỡ mất."
Tôi vỗ vỗ ngực nói: "Tôi vừa mơ thấy một bà lão có khuôn mặt mèo nhìn tôi chằm chằm, vừa tỉnh dậy đã nghe tiếng mèo kêu, sợ chết đi được."
"Xem lá gan của cậu kìa, nhưng chuyện mèo xông vào linh đường không phải chuyện tốt lành gì, vẫn may trong quan tài không phải là thi thể của ông cậu, nếu không tiếng mèo kêu này chỉ e là mèo trá thi." Bàn tử nói.
"Mèo trá thi?" Tôi ngẩn người hỏi.
"Thi thể đặt ở linh đường, người nhà thủ linh là bởi vì khi người mới chết m ti sẽ phái người tới đón đi. Người chết là ma mới, nhìn thấy Hắc bạch vô thường của m ti sẽ không tránh khỏi sợ hãi thế mới cần người nhà canh gác ban đêm. Truyền thuyết nói mèo là tà linh, nếu để mèo nhảy qua thi thể hoặc nhảy lên nắp quan tài sẽ dẫn đến hiện tượng thi thể bật dậy. Cái này cũng chỉ là truyền thuyết, Bàn gia tôi chưa gặp bao giờ, nhưng rất nhiều nơi linh đường không được để bất kỳ chó mèo gì lảng vảng xung quanh là vì vậy." Bàn tử nói.
"Không phải mèo trá thi." Lúc này anh trai bỗng nhiên nói.
Anh ấy đột nhiên bật ra câu nói này khiến Bàn tử cũng rùng mình quay đầu nhìn anh trai tôi nói: "Tôn Trọng Mưu, đừng có phản ứng thái quá vậy được không!"
"Mèo bình thường có nhảy lên thi thể cũng sẽ không khiến thi thể bật dậy, còn loại mèo kia không phải là mèo bình thường, đây là mèo được người dưỡng âm nuôi, bình thường sẽ do các tiểu quỷ chăm sóc, đây là một loại tà thuật. Người dưỡng âm cũng được gọi là người nuôi quỷ, chuyên tu luyện hồn ma của quỷ, mèo bọn họ nuôi cũng sẽ giúp bọn họ thu phục linh hồn." Anh trai nói.
"Thì giống thủy quỷ các anh nuôi một con chó đen phải không?" Bàn tử hỏi.
Anh trai không nói gì, nhưng đúng lúc này lại suỵt một tiếng với chúng tôi rồi nhanh chóng trở nên phòng bị.
"Anh lại định làm gì đấy?" Bàn tử hỏi.
Ai biết được Bàn tử vừa nói xong thì bóng đèn phía trên đầu chúng tôi bỗng dưng chớp tắt một cái sau đó bùm một tiếng nổ luôn. Tứ phía chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng lập lòe yếu ớt từ ánh nến phía trên quan tài ông nội.
"Bảo vệ Diệp tử." Lúc này anh trai kêu lên một câu.
Tiếp sau đó tôi nghe thấy nắp quan tài của ông nội rung lắc, dường như bên trong có thứ gì đó muốn xông ra từ trong quan tài vậy, nhưng rõ ràng bên trong chỉ có quần áo của ông chứ không có thứ gì khác.
Không, còn có một chiếc giày thêu hoa.
Anh trai trực tiếp nhảy nên nắp quan tài, với trọng lượng của anh ấy mới giữ được nắp quan tài mà Bàn tử đang sống chết bảo vệ tôi từ phía sau.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận