Không ngờ vào lúc này Trần Đông Phương lại đột nhiên xuất hiện ở đây, điều khiến tôi càng ngạc nhiên hơn là, vừa xuất hiện đã yêu cầu Bàn Tử thả lão già một mắt ra. Bàn Tử cũng sửng sốt, nhưng anh ta không thích người ta dùng giọng điệu ra lệnh với anh ta, nên nheo mắt nói: "Ông kêu tôi thả thì tôi phải thả sao?"
Trần Đông Phương liếc nhìn Bàn Tử, thật ra tôi cũng khá lo lắng cho Bàn Tử, Lý Thanh đứng phía sau rất lợi hại, Trần Đông Phương gần như là boss ẩn, Bàn Tử làm sao có thể là đối thủ của bọn họ? Cũng may Trần Đông Phương không động thủ với Bàn Tử, sau khi nhìn thấy Bàn Tử như vậy, liền nhỏ giọng nói với tôi: "Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì chú Tư vẫn là trưởng bối."
"Nhưng." Tôi đang định nói về vụ giết người, nhưng Trần Đông Phương đã mạnh mẽ ngắt lời tôi: "Không có nhưng. Đây là Phục Địa Câu, không phải những nơi khác."
Thái độ của Trần Đông Phương khiến tôi thấy rất kỳ lạ, khiến tôi cảm thấy có chút không vui, nhưng thật lòng mà nói, hiện tại tôi không muốn xảy ra xung đột gì với ông ta nên liền nói với Bàn Tử: "Bàn Tử, bỏ xuống đi, ông ta không chạy được đâu."
Bàn Tử nhìn tôi có chút khó hiểu, nhưng chắc chắn anh ta đã hiểu ý tôi, liền thả lão già một mắt ra, nhưng Bàn Tử cũng không tha cho ông ta, nói là thả, nhưng thật ra là ném ông ta xuống đất.
"Tôi đã bảo các cậu đừng đi khiêu khích, nhưng rốt cuộc các cậu vẫn đi." Trần Đông Phương lúc này nhẹ nhàng nói.
Tôi gãi đầu nói: "Cháu là lo lắng cho sự an toàn của cô gái đó?"
Trần Đông Phương liếc nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, một lúc sau mới thở dài nói: "Bỏ đi, các cậu muốn đi, tôi không thể ngăn cản, nhớ chú ý an toàn, nhưng nếu muốn tìm được hang ổ của đám chồn vàng, nhất định phải để lão tứ một mắt dẫn các cậu đi, tính tình ông ta có chút kỳ quái, không thể dùng bạo lực cưỡng ép."
Câu nói này như có phần giải thích với tôi, nếu không nhất định tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu, cho dù tôi không lập tức bày tỏ sự bất mãn như Bàn Tử, n·h·ư·n·g ngay từ ban đầu ông nhờ tôi chăm sóc đại tiểu thư nhà ông, sau đó ông không thèm xuất hiện, khi xuất hiện thì lại bày ra bộ dạng xa cách và trịch thượng, ai có thể chịu được chứ?
"Không thể dùng bạo lực cưỡng ép, vậy ông có cách gì? Mềm mỏng hơn? Hay dùng tiền?" Bàn Tử ở bên cạnh chế nhạo Trần Đông Phương.
"Chuyện lần trước tôi còn chưa tính toán với cậu, cậu có biết cậu suýt chút nữa đã gây ra bao nhiêu phiền toái không?" Trần Đông Phương nhìn Bàn Tử nói. Ông ta nói lần trước chắc là chuyện Bàn Tử kêu N·g·ô Học Cứu điều tra vụ việc thông qua những thủ đoạn đặc biệt.
"Ông im đi, nói giống như chính ông là người giúp Bàn Tử tôi vậy, tôi gây chuyện là bởi vì các người có tật giật mình, Bàn Tử tôi muốn biết sự thật là sai sao?" Với mỏ hỗn của Bàn Tử sẽ không tha cho ai.
Trần Đông Phương nghe vậy, lập tức cau mày, ngay cả Lý Thanh ở ngoài cửa cũng tiến lên một bước, Bàn Tử am hiểu bùa chú pháp thuật, nhưng Trần Đông Phương và Lý Thanh lại có công phu, nếu đánh nhau Bàn Tử chắc chắn không phải đối thủ của họ, tôi trừng mắt nhìn anh ta và bảo anh ta nói ít lại, nhưng tên béo này hoàn toàn phớt lờ tôi, thậm chí còn chế nhạo Trần Đông Phương và nói: "Họ Trần kia, ông dám thử đụng vào tôi, tôi đảm bảo rằng lão già phía sau ông cũng không bảo vệ được ông, không tin ông thử xem!"
Những lời nói của Bàn Tử một lần nữa lại khiến tôi tò mò về lai lịch của tên béo này, sao anh ta có thể có được sự tự tin như vậy, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, tôi cảm thấy rất sướng khi anh ta không hề khiêm tốn với Trần Đông Phương, cho nên tôi thực sự không không lo lắng, chỉ nhìn Trần Đông Phương, nghĩ thầm nếu thật sự ông ta không nhịn được mà đánh Bàn Tử, người đứng sau Bàn Tử chẳng phải sẽ lộ diện sao? Nhưng không ngờ, Trần Đông Phương cau mày rốt cục cũng thả lỏng, ông ta nhàn nhạt liếc nhìn Bàn Tử nói: "Sau này sẽ có rất nhiều cơ hội."
"Bàn Gia tôi chờ đó." Bàn Tử vẫn không chịu thua mà nói.
Trần Đông Phương không ra tay, thực ra chính là sợ, điều này khiến tôi khá là vui mừng, đã đạt được hiệu quả, đương nhiên sẽ không để Bàn Tử tiếp tục đấu võ mồm với ông ta nữa, tôi nhìn Bàn Tử nói: "Được rồi, gần như là n·g·ư·ờ·i của mình, được rồi đó."
Điều này cũng khiến bọn họ nhường nhau một bước, sau đó tôi hỏi Trần Đông Phương: "Chú Đông Phương, sao chú lại về vào lúc này?"
"Tôi về đến lúc sáng, gọi điện cho cậu thì ở ngoài vùng phủ sóng, hỏi Trần Thanh Sơn, mới biết cậu ở đây, tôi biết cậu sẽ gây sự với chú tư, nên vội vàng chạy tới đây." Trần Đông Phương nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận