Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 703: Trước Lúc Rời Đi (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:11:10
Cuối cùng tất cả chúng tôi đều uống tới say mèm. Bàn tử say đến nỗi thấy ai cũng xưng anh gọi em. Nếu xét về phương diện tửu lượng thì trong đám người này tôi được coi là người có tửu lượng khá nhất. Sau cùng chúng tôi vào một khách sạn mà người đàn ông đeo kính đã sắp xếp từ trước ở. Bọn họ đều đã vào phòng của mình nghỉ ngơi mà người đàn ông đeo kính vẫn không ngừng lôi tôi tiếp tục nói chuyện, mà nói những chuyện toàn là trên trời dưới bể vô nghĩa, ví dụ như nói thực ra là ông ta đã nhìn tôi trưởng thành, từng bước đi sau này của tôi ông ta đều dõi theo mà kinh ngạc, cuối cùng lại nhắc đến vị thủ trưởng già kia. Ông ta bật khóc nắm lấy tay tôi mà nói: "May quá cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc, đều kết thúc rồi, đánh thắng rồi, thắng rồi tốt quá."
Sau đó ông ta được tài xế dìu lên xe, sau khi ông ta đi cha tôi Diệp Thiên Hoa lại cầm theo một chai rượu vang đến bên cạnh tôi cười với tôi nói: "Có thể nhìn ra được tửu lượng của con rất khá."
"Vẫn ổn ạ, phải chúc mừng cha, hơn hai mươi năm nhẫn nhục chịu đựng cuối cùng cũng coi như có thành quả." Tôi nhìn quân hàm trên quân phục của ông ấy nói.
Ông ấy rót cho tôi một ly rượu nói: "Hơn hai mươi năm đối với ta như một giấc mộng. Ta vẫn luôn ngủ, cảm thấy như một giấc mơ vậy, tin rằng mọi người ở ngoài giờ mà nghĩ lại chắc cũng cảm thấy giống một giấc mộng."
Tôi gật đầu đáp: "Đúng vậy, con cũng không dám tin trong khoảng thời gian hai năm nay rốt cuộc con đã trải qua những gì."
Nói xong câu này hai người chúng tôi đều trầm mặc uống rượu, cuối cùng Diệp Thiên Hoa nói với tôi: "Vị thủ trưởng có câu này không biết có nên nói với con không."
"Ông ta nói đã đi rồi thì đừng quay lại phải không ạ?" Tôi hỏi.
Cha tôi lặng người một lúc rồi gật đầu đáp: "Đúng, đi rồi thì đừng quay lại. Ông ấy hy vọng con đi rồi, bao gồm cả mọi người đều sẽ đi. Nói thật đám người các con sau này thực sự trưởng thành rồi thì giống như sự tồn tại của siêu nhân ở thế giới này vậy. Có rất nhiều người dùng rất nhiều thời gian để chứng minh cho mọi người thấy sự tồn tại của những người như con chỉ là mê tín, không thể chỉ vì sự tồn tại của mấy người có năng lực đặc biệt lại khiến cho cái sự mê tín của mọi người trở thành sự thật."
Câu nói này của cha tôi Diệp Thiên Hoa cuối cùng cũng khiến tôi hiểu được ý nghĩa của câu nói sau cùng của ông già đó.
Đúng vậy.
Trong nhận thức của tất cả mọi người, sự tồn tại của những người như tôi chỉ là mê tín, huyễn hoặc ra mà thôi. Nếu như chúng tôi vẫn ở lại cái thế giới này, nếu những người ngoài kia biết được sự tồn tại của những người như tôi ở thế giới này, những điều mê tín kia thực sự có thật, đặc biệt là lịch sử trong mắt bọn họ vốn không phải như bọn họ đã nghĩ thì thế giới này chắc chắn sẽ trở nên hỗn loạn.
"Giống như phim Mỹ luôn thích tưởng tượng bạn là siêu anh hùng giải cứu trái đất, nhưng phim Trung Quốc luôn hồi tưởng về tuổi trẻ của bạn. Ở đây chúng ta không cần anh hùng." Tôi cầm ly rượu lên và mỉm cười.
"Có lẽ bởi vì bọn họ không có lịch sử cho nên tự ti, còn chúng ta có đến năm nghìn năm lịch sử, đó cũng chỉ là thứ mà chúng ta đã biết, còn trước đó năm nghìn năm nói không chừng còn có những bí ẩn mà con người không hề biết." Diệp Thiên Hoa nói.
Nói xong hai chúng tôi nhìn nhau cười.
"Từ góc độ cá nhân của ta mà nói, ta thực sự rất muốn một ngày nào đó con sẽ quay trở lại. Nếu như lúc đó ta còn sống, ta có thể nghe con kể về những nhân vật thần thoại trong truyền thuyết đó rốt cuộc đã đi đâu, các vị hiền triết thượng cổ đã thăng lên tiên giới từ trước thời Tần đó giờ này đang ở nơi nào." Nói xong câu này cha tôi đứng lên, uống cạn ly rượu rồi vẫy tay rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hiên Viên Công Cẩn mang tới một ngọc tỷ, ngọc tỷ này được đặt trong một cái hộp trông rất cổ. Tôi cầm lên thấy bên trên khắc mấy chữ: "Thụ mệnh vu thiên khả đắc vĩnh xương" (nhận mệnh của trời ắt sẽ được thịnh vượng vĩnh viễn).
"Cái này ở đâu ra vậy ạ?" Tôi hỏi.
"Sâu trong núi Côn Luân, nơi chôn cất thực sự của Tần Thủy Hoàng. Chúng ta còn tìm thấy di thể của Dương Quân Tùng trong đó." Hiên Viên Công Cẩn nói.
"Ồ, vì cái bí mật này mà quá nhiều người phải trả giá. Ngọc Hoàng đạo giờ sao rồi ạ, còn Giang Thành Tử tiền bối nữa?" Tôi hỏi.
"Vẫn ổn, chỉ là Hà chân nhân đã quy tiên rồi. Tạm thời đừng nói cho Thiên Tứ biết, ta sợ nó không chịu nổi. Ta nói với nó Hà chân nhân đã đi ngao du bốn bể rồi." Hiên Viên Công Cẩn nói.
Nói xong câu này ông ta trực tiếp hỏi tôi: "Bao giờ xuất phát?"

Bình Luận

0 Thảo luận